(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 101: A, sinh một đứa con trai sao?



Editor: Shmily

----------------------

"Tịch lão gia tử?" Tờ báo cầm trên tay hơi dừng lại, biểu tình của Hạ Duyên Bân trở nên ngưng trọng, "Ông ấy tìm con làm gì?"

"Ông ấy nói con lừa ông ấy, ông ấy rất tức giận, yêu cầu con đền bù."

"Đền cái gì?" Tạ Chỉ Hủy vội hỏi.

"Sinh cho đại thúc một đứa con trai."

"A, sinh một đứa con trai sao?" Tạ Chỉ Hủy ngược lại là nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục hỏi: "Con đồng ý rồi?"

"Đương nhiên là không rồi."

Hạ Duyên Bân ngồi một bên, biểu tình có chút phức tạp, "Thập Thất, con nói thật cho ta biết, con đối với Tịch Đình Ngự có cảm giác gì?"

Hạ Thập Thất không chút suy nghĩ liền nói: "Không có cảm giác gì."

Hạ Duyên Bân trầm giọng, "Vậy con về sau cách xa hắn một chút cho ta."

Hắn đồng ý việc con gái mình lui tới với Tịch Đình Ngự, cũng không phải thật sự muốn đẩy cô cho hắn ta mà là hy vọng cô có thể có một chỗ dựa kiên cường, vững chắc. Bởi vì ở Dạ Thành này, chỉ có Tịch gia mới có cái năng lực giải quyết hết thảy phiền toái cho cô.

Giống như lúc trước, Tịch Đình Ngự có thể bắt cô vào trại tạm giam cũng có thể khiến cho cô ra khỏi đó.

Nhưng mọi chuyện phát triển càng ngày càng không thuận lợi, nếu mạnh mẽ đem hai người không thuộc cùng một thế giới ép ở bên nhau, có khả năng sẽ xảy ra chuyện xấu.

Hạ Thập Thất biết Hạ Duyên Bân đang lo lắng cái gì, cô cười cười, bộ dáng không sao cả nói: "Yên tâm đi, con biết nên làm thế nào mà."

Thần sắc Hạ Duyên Bân hơi ngưng trọng, gật gật đầu, "Tịch lão gia tử nói là làm, chuyện ông ấy đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi được. Cho nên thời gian này con tốt nhất nên ở yên trong nhà, đừng có đi đâu cả."

Vừa mới dứt lời, điện thoại Hạ Thập Thất liền vang lên.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua màn hình hiển thị, sau đó nhìn về phía Hạ Duyên Bân.

"Tịch Đình Ngự?" Hạ Duyên Bân hỏi.

"Ừm."

"Nghe đi, xem hắn nói gì."

Nhấn nút nghe, Hạ Thập Thất còn thuận tay bật loa ngoài.

"Về đến nhà rồi?"

Thanh âm khàn khàn từ bên kia truyền tới, mang theo vài phần từ tính càng thêm gợi cảm.

"Ừ, về rồi."

"Tối mai cùng nhau ăn cơm." Thanh âm của hắn rất thấp, mơ hồ có thể nghe được cả tiếng lật giấy.

"Ngày mai bận rồi." Hạ Thập Thất nhướng mày, nói: "Tôi phải đi trực."

"Ừ." Tịch Đình Ngự tạm dừng một lát, lại mở miệng: "Chuyện đêm nay em không cần để trong lòng, lão gia tử chỉ là thuận miệng nói mà thôi."

Rốt cuộc cũng nói tới chủ đề chính.

Hạ Thập Thất cười, "Không sao, dù gì thì tôi cũng chỉ tùy tiện nghe thôi."

Nói xong, cô lại nhớ tới cái gì, tiếp tục nói: "Đại thúc, nếu hiện tại lão gia tử đã biết thân phận của tôi rồi, anh xem, chúng ta không cần tiếp tục diễn nữa nhỉ?"

"Ai nói không cần!" Đột nhiên truyền tới một thanh âm khác, hồn hậu lại tự tin mười phần: "Nha đầu, cháu chớ quên lời ta đã nói."

Là thanh âm của lão gia tử.

Uy hiếp, đây rõ ràng là đang uy hiếp!

Hạ Thập Thất còn chưa kịp mở miệng, Hạ Duyên Bân ngồi bên cạnh đã đứng ngồi không yên, hắn bước lại đây, cầm lấy điện thoại nói: "Tịch lão gia tử, nếu như ngài muốn địa bàn của Hạ gia, có thể, ngài cứ cho người tới lấy, Hạ Duyên Bân tôi tuyệt không nói hai lời! Nhưng là, chuyện của Thập Thất, phải để con bé làm chủ."

"Ông chủ Hạ bảo vệ con gái của mình như vậy cũng không có gì sai, như vậy đi, hai người chúng ta gặp mặt một lần, có chuyện gì thì giáp mặt nói cho rõ." Tịch lão gia tử mang theo hơi thở uy nghiêm không nói nên lời, nhưng rõ ràng cũng đã hòa hoãn không ít.

Hạ Duyên Bân lập tức đáp ứng: "Được, ngài định thời gian đi, tôi sẽ tới đúng giờ!"

"Ba giờ chiều ngày mai, chỗ cũ, Thập Thất nhà cậu biết." Nói xong, đầu bên kia liền cắt đứt điện thoại.