(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 102: Anh đây là đang dụ dỗ thiếu nữ!



Editor: Shmily

----------------------

Hạ Thập Thất nhíu mày, gặp mặt lão gia tử? Phỏng chừng sẽ rất phiền phức đây...

"Chồng, em cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu không, vẫn là đừng nên đi nữa." Tạ Chỉ Hủy lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì đó, cho nên cũng hết sức khuyên nhủ.

Hạ Duyên Bân nghiêng đầu nhìn bà một cái, "Vì Thập Thất, không thể không đi!"

-------

Lần thứ hai ngồi ở trong nhã gian ở Cẩm Tôn, không khí có chút vi diệu.

Tịch lão gia tử ngồi ở vị trí chủ vị, Tịch Đình Ngự ngồi bên cạnh ông, mà Hạ Duyên Bân cùng Hạ Thập Thất lại ngồi đối diện với hắn.

Hai bên giới thiệu qua một chút, sau đó bắt đầu vào việc chính.

Chỉ là lúc này, Hạ Thập Thất lại cảm thấy có chút không thích hợp, dư quang liếc nhìn Hạ Duyên Bân ngồi bên cạnh, phát hiện bàn tay đặt ở trên gối của hắn tựa hồ có hơi run, bất quá trên mặt vẫn bày ra biểu tình nghiêm túc, làm người khác nhìn không ra dị thường nào.

"..."

Cô thiếu chút nữa đã quên, Tịch lão gia tử là thần tượng mà lão Hạ rất sùng bái, đột nhiên nhìn thấy thần tượng, hắn kích động khẩn trương một chút cũng là điều đương nhiên.

"Lần này ta hẹn gặp ông chủ Hạ, chủ yếu là muốn cùng ông chủ Hạ nói chuyện của hai đứa nhỏ, không biết ông chủ Hạ có suy nghĩ gì?"

Tịch lão gia tử rất khách khí, cho dù địa vị của mình cao hơn hắn thế nhưng vẫn gọi Hạ Duyên Bân một tiếng "ông chủ". Cho người ta mặt mũi, đồng thời cũng cho chính mình một chút mặt mũi, đây cũng là lý do mà ông ấy có thể tung hoành trên thương trường vài thập niên mà chưa bao giờ ngã.

Ông ấy rót một chén trà đưa qua, Hạ Duyên Bân dùng hai tay nhận trà, "Chuyện của bọn nhỏ, tôi cảm thấy vẫn là tự bọn chúng quyết định thì tốt hơn. Chúng ta là trưởng bối, thật sự không nên nhúng tay quá sâu."

Ở thời khắc mấu chốt, hắn vẫn rất rõ ràng mục đích lần này tới đây!

"Ừm, ý của Đình Ngự là hy vọng có thể nhanh chóng cử hành hôn lễ." Tịch lão gia tử quan sát sắc mặt của Tịch Đình Ngự một chút, thấy hắn không có bất cứ biến hóa gì, liền tiếp tục nói: "Ông chủ Hạ, ý của cậu thì sao?"

Hạ Thập Thất vừa mới uống một ngụm trà, thiếu chút nữa liền phun ra.

Ý cười trên mặt Hạ Duyên Bân cũng cứng đờ, sau đó kéo kéo khóe miệng, "Lão gia tử hẳn cũng biết, Thập Thất của chúng tôi mới có 18 tuổi, còn chưa tới tuổi quy định được kết hôn. Hiện tại tổ chức hôn lễ, có phải quá vội vàng rồi hay không?"

Tịch lão gia tử gật gật đầu, "Ừm, ông chủ Hạ nói cũng không phải không có lý, tuổi không đủ tâm chú cũng sẽ không thành thục, kể cả khi kết hôn xong cũng có khả năng xảy ra rất nhiều vấn đề. Vậy không bằng, trước cứ để cho hai đứa nhỏ thử sống chung, qua ba, bốn năm lại tổ chức hôn lễ cũng không muộn."

Hạ Thập Thất: "..."

Nói tới chuyện kết hôn trước, sau đó lui một bước, cho đối phương một nhân tình, sau đó liền quang minh chính đại đạt được mục đích.

Không thể không thừa nhận, người của Tịch gia thực sự có chỉ số thông minh rất cao.

Khóe môi Tịch Đình Ngự hơi nhếch, ngón tay thon dài thưởng thức chén trà trên bàn, hắn không nói lời nào, hiển nhiên là muốn làm người ngoài cuộc.

"Đại thúc, anh cảm thấy như vậy ổn sao?"

Hạ Thập Thất khó chịu, đương nhiên là muốn kéo hắn cùng vào theo.

"Tôi cảm thấy rất ổn." Ngữ khí không nóng không lạnh, lại mang theo một loại cảm xúc không nói nên lời, có thể mê hoặc lòng người.

"Anh đây là đang dụ dỗ thiếu nữ!"

"Em đã 18."

"Theo lịch dương thì tôi còn hai tháng nữa mới đủ 18 tuổi. Nói cách khác, hiện tại tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên!"

"Tôi có thể chờ em hai tháng."

"...."

"Kỳ thật tôi cảm thấy đề nghị của lão gia tử không tệ." Hạ Duyên Bân chen vào nói, "Trước cứ thử sống chung một đoạn thời gian, sau đó thì tính tiếp."

"Lão Hạ!" Hạ Thập Thất nhịn không được gằn nhẹ một tiếng.

Hạ Duyên Bân an ủi cô: "Sớm hay muộn cũng phải gả đi, con cũng nên tính toán cho tương lai của mình đi."