Editor: Shmily
---------------------
Sau khi đi ra khỏi Cẩm Tôn, Hạ Thập Thất liền lườm Hạ Duyên Bân, nói một câu: "Người đáp ứng là cha, đến lúc đó tự cha đi ở cùng đại thúc đi!"
Nói xong, cô duỗi tay cản một chiếc taxi, mở cửa xe lập tức ngồi vào.
Nhìn xe rời đi, Hạ Duyên Bân thở dài.
Phản ứng lớn như vậy, còn không phải là bởi vì trong lòng đang dao động sao? Chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Về tới nhà, Hạ Thập Thất ngồi ở sân sau hút thuốc, Tạ Chỉ Hủy tiến lên dò hỏi tình huống.
"Làm sao thế? Tịch lão gia tử lại ép con à?"
"Đâu chỉ là ép."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tạ Chỉ Hủy nghi hoặc nhìn cô.
"Bị chồng của mẹ bán rồi."
"..."
Đang nói chuyện, Hạ Duyên Bân đã về rồi, đi phía sau còn có Đường Đậu Đậu đang đeo cặp sách.
Cô nhóc đó về sớm như vậy là bởi vì nghe Thất Dạ nói chuyện của Hạ Thập Thất, cho nên đặc biệt gấp trở về an ủi chị mình một chút.
"Cha, con nghe nói cha đi gặp mặt Tịch lão gia tử, kết quả thế nào rồi?" Đường Đậu Đậu đem cặp sách ném lên trên bàn, cười tủm tỉm hỏi hắn.
Hạ Duyên Bân ngồi xuống bên cạnh, "Chúng ta thương lượng một lúc rồi quyết định, để Thập Thất và Tịch Đình Ngự sống chung một đoạn thời gian.
"Cái gì?" Tạ Chỉ Hủy cùng Đường Đậu Đậu đồng thời kinh ngạc hô lên.
Cái này cũng quá nhanh rồi đi, ngày hôm qua vẫn còn là đôi tình nhân giả mạo, ngày hôm nay đã trực tiếp ở chung rồi?
Hạ Thập Thất chậm rãi phun ra một vòng khói, "Lão Hạ nhìn thấy thần tượng của mình nên trong lúc nhất thời không nhịn được đã đem con gái ruột coi như món quà tặng qua đó."
Nghe Hạ Thập Thất nói như vậy, Hạ Duyên Bân cũng không tức giận, trịnh trọng nói: "Ta là nhìn thấy hai đứa có khả năng cho nên mới có quyết định này.
Hạ Thập Thất hút điếu thuốc, không nói gì.
Đường Đậu Đậu đi tới trước mặt Hạ Duyên Bân, "Cha, vậy Tịch Đình Ngự nói thế nào? Có tỏ thái độ gì không? Kiểu như để Thập Thất làm bạn gái hắn, hoặc là gả cho hắn linh tinh gì đó?"
"Không có."
"Không cần để ý tới mấy thứ đó làm gì, ở bên nhau được bao lâu mới tương đối thực tế. Đúng rồi chồng yêu, hai người đã định thời gian chưa? Có cần chọn ngày lành tháng tốt để đem Thập Thất đưa qua đó không?"
Hạ Thập Thất: "..." Quả nhiên không phải mẹ ruột.
"Vậy, Thập Thất, chị nghĩ thế nào?" Đường Đậu Đậu đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Có thể nghĩ thế nào? Ở chung thì ở chung thôi."
"..."
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Qua một hồi lâu, Tạ Chỉ Hủy mới nhìn về phía Hạ Thập Thất, "Mẹ có một đề nghị."
Hạ Thập Thất gật gật đầu, "Mẹ nói đi."
"Kỳ thật hiện tại con đang rất rối nên sẽ không thể hiểu rõ ràng con tim mình đang muốn gì. Không bằng con tìm một chỗ bình tĩnh lại vài ngày rồi hẵng đưa ra quyết định."
Tạ Chỉ Hủy đặt hai tay lên vai Hạ Duyên Bân, trưng cầu ý kiến của hắn, "Anh cảm thấy thế nào?"
Hạ Duyên Bân cau mày nhìn về phía Hạ Thập Thất, trầm giọng nói: "Tự con quyết định đi."
Nói cho cùng thì hắn cũng không nỡ cưỡng ép con gái mình. Sở dĩ hắn làm vậy cũng chỉ vì tính toán cho nửa đời sau của cô mà thôi.
Hạ Thập Thất còn chưa có nói chuyện, Đường Đậu Đậu đã mở miệng trước, "Thập Thất, dù sao gần đây trong nhà cũng không có chuyện gì, không bằng em cùng chị đi ra ngoài chơi mấy ngày, để giải sầu?"
"Là mày muốn đi chơi thì đúng hơn." Hạ Thập Thất không khách khí chọc thủng tiểu tâm tư của cô nàng.
"Không phải cũng như nhau sao?"
Hạ Thập Thất cuối cùng cũng cười, "Không phải mày muốn tới Trúc Hải sao? Hiện tại đi đặt vé, hẳn là còn kịp."
Đường Đậu Đậu hưng phấn đứng lên, "Đặt!... Lập tức liền đi đặt!"