Editor: Shmily
---------------------
Tạ Chỉ Hủy lại có chút do dự: "Nếu không đi, liệu Bạch gia có cảm thấy chúng ta cố ý không cho họ mặt mũi không?"
Ở Dạ Thành, Bạch Nhung cũng được coi như là một nhân vật có uy tín, đặc biệt là mấy năm gần đây, sản nghiệp của Bạch gia ngày càng khuếch đại, không phải là người có thể tùy tiện đắc tội được.
Hạ Duyên Bân trầm giọng nói: "Yên tâm, anh sẽ lấy danh nghĩa của mình lén quyên góp một chút, tìm cái cớ thoái thác là được."
......
Sau khi ăn cơm chiều xong, Tịch Đình Ngự tự mình lái xe đưa Hạ Thập Thất về nhà.
Thời điểm xe tiến vào khu Doanh, Tịch Đình Ngự mới giảm bớt tốc độ xe, ghé mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, "8h tối ngày mai ở nhà chờ tôi, tôi sẽ tới đón em."
"Đón tôi làm gì?"
"Cùng tôi tham dự tiệc rượu từ thiện."
Tiệc rượu từ thiện?
Hạ Thập Thất nhớ tới lời lão gia tử nói lúc sáng, cũng không hỏi thêm gì nữa, thuận miệng đáp ứng rồi xuống xe.
Bóng đêm thâm trầm, thời tiết gần tới tháng chín có chút lạnh.
Tịch Đình Ngự trở lại biệt thự, người hầu lập tức tiến lên nhận lấy áo khoác của hắn, sau đó chuyển lời: "Thiếu gia, lão gia tử gọi ngài tới thư phòng."
"Ừm." Đưa áo khoác cho người hầu, Tịch Đình Ngự đi nhanh lên trên hướng thư phòng.
Thời điểm đẩy cửa ra, Tịch lão gia tử đang đeo kính ngồi ở án thư đọc sách.
Nghe thấy ở cửa truyền tới thanh âm, ông đem sách trong tay khép lại, ngẩng đầu nhìn qua người ở ngoài cửa.
"Ông nội, người tìm con?"
Tịch Đình Ngự đi vào thư phòng, thuận tay đóng cửa lại.
"Đúng thế." Lão gia tử gật gật đầu, tháo kính viễn thị ở trên mũi xuống, xoa xoa khóe mắt, nói: "Tiệc rượu từ thiện tối mai, con nhất định phải tới đúng giờ."
"Vầng."
"Người của ta tra được một tin, nói là lần tổ chức tiệc rượu này, Bạch gia mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới thương gia, ngay cả Hạ gia cũng nhận được thiệp mời." Lão gia tử chau mày, tựa hồ như đang lo lắng cái gì đó.
Hai tròng mắt Tịch Đình Ngự khẽ động, thanh âm lạnh lẽo khàn khàn: "Bạch Nhung luôn để mắt cao hơn đỉnh đầu, lấy tác phong hành sự thường ngày của hắn thì thiệp mời sẽ không tùy tiện gửi đi cho người khác. Xem ra, hắn cũng đã để ý tới Hạ gia. Ở Dạ Thành này, trừ hai cái đầu lớn là chúng ta và Bạch gia ra thì người bên trong trừ Giang Chấn Thiên thì Hạ Duyên Bân là người có tiềm năng nhất. Lúc này, Bạch Nhung không phải muốn mượn sức hắn thì chính là nghĩ cách nuốt chọn hắn."
Bên trong con ngươi thâm thúy là một mảnh lạnh lẽo khiến cho người khác run sợ, hắn đứng ở gần án thư, châm một điếu thuốc.
"Cho nên con càng phải cẩn thận." Lão gia tử nhắc nhở.
"Mặc kệ là loại người nào, chỉ cần hắn dám động tâm tư với Hạ gia thì cũng đừng trách con không nương tay." Ngón tay kẹp điếu thuốc đảo quanh, đáy mắt một mảnh hung ác nham hiểm.
Ánh mắt lão gia tử nặng nề nhìn hắn, cuối cùng đôi lông mày cũng giãn ra, "Chuyện của Bạch gia và Hạ gia, con phải xử lí cho thích đáng."
"Không có gì tốt để xử lí, con với cô ta vốn không thân, nếu không phải lúc trước người dùng cô ta tới bức con thì con cũng sẽ không lấy cớ để qua loa lấy lệ, tự dựng lên chuyện có bạn gái đang ở nước ngoài."
Lão gia tử cười, "Lúc ấy con cũng đã 23, 24 tuổi rồi, đến một cô bạn gái còn không có. Con nói xem, người làm ông nội như ta có thể không phiền lòng sao?"
Nói xong lại xua xua tay: "Được rồi, chuyện này đều đã qua, vậy thì không cần nhắc lại nữa."
"Ừm." Tịch Đình Ngự nâng mày kiếm, môi mỏng nhấp thành một đường lãnh tuyến, hắn hút một ngụm thuốc lá, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng: "Lần sau nếu người muốn gặp mặt nữ nhân họ Bạch kia thì con sẽ cho người đưa cô ta tới nhà cũ, để cô ta bồi người nói chuyện. Nơi này của con không chào đón cô ta, cũng không chào đón bất cứ nữ nhân nào không có quan hệ với con."