(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 121: Ngự, anh tới rồi



Editor: Shmily

--------------------

Đúng 8 giờ tối ngày hôm sau, cửa lớn của khách sạn Vinh Thịnh đã chen đầy phóng viên, trong tay bọn họ đều là đủ loại thiết bị máy chụp ảnh, quay phim, điện thoại,..., ống quay đều nhắm ngay tới những chiếc xe tới tới lui lui, chỉ sợ bỏ qua một tin tức nào đó có khả năng bạo.

Cuối thảm đỏ thật dài kéo từ phía trong ra tới bên ngoài, một chiếc xe Cayenne màu đen chậm rãi dừng lại, vệ sĩ bước xuống xe đầu tiên, cung kính mở cửa xe phía sau, sau đó khom người đứng sang một bên.

Một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước từ trên xe xuống, gương mặt tuấn mỹ tựa như điêu khắc. Hắn theo thói quen sửa sang lại cổ áo một chút, sau đó liền vòng qua bên kia mở cửa xe.

Một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra đặt trong lòng bàn tay hắn, tiếp theo đó là dáng người mỹ lệ khiến cho ai nhìn vào cũng đều cảm thấy tức giận bước xuống.

Một thân lễ phục dạ hội đen nhánh hoàn mỹ phác họa ra dáng người phập phồng quyến rũ của cô.

Ngay lập tức, ánh đèn flash nổi lên bốn phía, kích động bấm chụp đôi bích nhân này liên tiếp.

Hạ Thập Thất có chút không được tự nhiên nhíu mày, bộ dáng đó đều bị người đàn ông đứng bên cạnh thu vào mắt.

"Sao vậy? Sợ hãi?" Tịch Đình Ngự hơi hơi nghiêng đầu tới gần cô, đè thấp thanh âm.

Trên mặt Hạ Thập Thất mang theo ý cười, hai tròng mắt đảo qua toàn trường, sau đó mới bất động thanh sắc mở miệng: "Ngại quá đại thúc, nữ nhân của anh thật sự là không biết từ sợ viết như thế nào đâu."

Khóe môi gợi cảm của Tịch Đình Ngự dương lên, gợi lên một nụ cười như có như không.

Khách sạn Vinh Thịnh, là khách sạn lớn nhất dưới danh nghĩa của Bạch gia.

Nó nổi tiếng với mái nhà tròn xoay, 360 độ đều có thể quan sát hồ nhân tạo của Dạ Thành.

Cửa lớn chậm rãi được mở ra, bên trong đã có không ít người trong giới thượng lưu tới, đang đứng nói chuyện với nhau.

"Tịch Đình Ngự tới."

Không biết là ai nói nhỏ một câu, không ít người đều quay đầu nhìn về phía lối vào đại sảnh.

Tịch Đình Ngự tới, Bạch Nhung đương nhiên sẽ không thể chậm trễ, cho nên liền lập tức tươi cười tiến lên đón: "Ngự thiếu, đã lâu không gặp."

Môi mỏng khẽ mở, Tịch Đình Ngự nhàn nhạt đáp lại, "Ừm."

Hạ Thập Thất bất động thanh sắc đánh giá người đàn ông trung niên trước mắt, nếu đoán không nhầm thì hắn chính là người chủ trì yến hội lần này, Bạch Nhung.

"Vị này là?" Ánh mắt Bạch Nhung dời khỏi người Tịch Đình Ngự, dừng ở trên người Hạ Thập Thất.

Tịch Đình Ngự nắm lấy tay cô, bá đạo kéo cô tới bên người, không nóng không lạnh giới thiệu: "Bạn gái tôi, Hạ Thập Thất."

Mày Bạch Nhung đột nhiên nhăn lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra, hướng Hạ Thập Thất gật gật đầu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên người cô, nửa ngày cũng không có rời đi.

Thẳng tới khi Tịch Đình Ngự ho nhẹ một tiếng, hắn mới ý thức được là mình thất thố, vội vàng thu hồi tầm mắt, chủ động tìm đề tài khác để nói.

Nghe hai người nói chuyện, Hạ Thập Thất cảm thấy có chút chán, liền dựa vào một cái bàn dài, thưởng thức ly rượu không trên bàn.

"Hạ nhị tiểu thư cảm thấy tiệc rượu hôm nay thế nào?"

Tịch Đình Ngự qua loa có lệ bưng lấy lu rượu trong khay mà người hầu mang tới lên, nhẹ nhàng đong đưa vài cái, ý cười nơi khóe môi như có như không nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Hạ Thập Thất đoạt ly rượu từ trên tay hắn, ngửa đầu uống một ngụm, "Làm màu mà thôi, không cần thật quá." 

Thời điểm Bạch Hạ đi từ hậu trường ra, ánh mắt tìm tòi khắp nơi một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh của Tịch Đình Ngự, thế nhưng đồng thời cũng chú ý tới Hạ Thập Thất bên cạnh hắn.

Cô ta cau mày, có chút không vui, thuận tay bưng một ly champagne lên, đi về phía hai người.

"Ngự, anh tới rồi, hôm qua ông nội nói anh sẽ tới cổ vũ cho em, em còn không tin, không nghĩ tới anh thật sự sẽ đến đây."

Thanh âm ôn nhu truyền tới từ phía sau, Hạ Thập Thất quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Hạ đang chậm rãi đi tới.