Editor: Shmily
---------------------
Tịch Thiên Hùng kinh ngạc nhìn Tịch Đình Ngự, lại dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá Hạ Thập Thất.
Sở dĩ có hành động như vậy cũng là bởi đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tịch Đình Ngự đối xử cẩn thận với một nữ nhân như vậy.
Biểu tình trên mặt Tịch lão gia tử cũng không có biến hóa gì quá lớn, thế nhưng trong thâm tâm đã cảm thấy rất cao hứng.
Hạ Thập Thất bưng ly nước lên uống một ngụm, lúc giương mắt lên nhìn thì liền thấy Tịch Thiên Hùng ngồi đối diện còn đang nhìn cô, còn có một bộ dáng như đang suy tư. Hạ Thập Thất bất động thanh sắc mở miệng: "Chú hai, chú có chuyện gì muốn nói với cháu sao?"
Tịch Thiên Hùng nghe thế liền vội vàng cười cười che dấu đi sắc mặt khác thường của mình, sau đó lại chậm rãi nhíu mày, lo lắng nhìn Tịch Đình Ngự, lại đem ánh mắt chuyển qua trên người Hạ Thập Thất một lần nữa.
"Ngày hôm qua, là cháu đi cùng với Đình Ngự tham gia tiệc rượu từ thiện của Bạch gia?"
Hạ Thập Thất gật gật đầu, "Đúng vậy, cha cháu nhận được thiệp mời của Bạch gia, nhưng ông ấy có việc cho nên không thể tới nên để cho cháu tới tham gia. Hơn nữa hiện tại cháu là bạn gái của đại thúc, về tình về lý thì hẳn là phải cùng nhau tới mới đúng. Có chuyện gì sao chú hai?"
"Thật là cũng không có gì, chú chỉ là lo lắng..." Tịch Thiên Hùng nói, còn cố tình dừng một chút, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tịch Đình Ngự.
Tịch Đình Ngự đột nhiên cười khẽ một tiếng, ngả ngớn mà nghiền ngẫm: "Lo lắng cái gì?"
Thấy Tịch Đình Ngự rốt cuộc cũng mở miệng, Hạ Thập Thất càng cảm thấy vui vẻ hơn. Cô luôn là kiểu người nếu động thủ được thì tuyệt đối sẽ không động khẩu, loại chiến tranh nội bộ đấu đá với nhau bằng võ mồm này, cô chính là có chút phiền chán, có thể tránh được thì sẽ tận lực tránh.
Tịch Thiên Hùng nhìn thấy sự kinh thường từ trong con ngươi của Tịch Đình Ngự, hai tay đặt ở trên bàn dùng sức siết chặt.
Từ lúc Tịch Đình Ngự còn rất nhỏ đã có tính tình như thế này, cuồng vọng không kiềm chế được, lại không có người nào có thể khống chế hắn.
Khi đó, mỗi lần hắn nhìn mình đều sẽ lễ phép gọi một tiếng "Chú hai", thế nhưng trong mắt lại là lạnh như băng cùng cao ngạo.
Quá chói mắt.
Tựa như bây giờ.
Tịch Thiên Hùng nhìn Tịch Đình Ngự, bỗng nhiên cười, "Đình Ngự, cháu cũng nên nghe một chút, chú hai nói gì làm gì cũng đều là vì muốn tốt cho Thập Thất. Chuyện của cháu với Bạch Hạ có không ít người ở Dạ Thành này biết, đã sớm không phải là cái bí mật gì rồi."
Nói xong, Tịch Thiên Hùng quay đầu, cười nói với Hạ Thập Thất, "Thập Thất, cháu yên tâm, những chuyện đó đều là chuyện mà trước khi Đình Ngự gặp được cháu, hiện tại đều đã qua rồi, cháu cũng không cần so đo. Về sau nếu hắn dám làm chuyện có lỗi với cháu, chú hai sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn."
Một mồi lửa này châm lên cũng quá đơn giản thô bạo rồi.
Hạ Thập Thất theo thói quen sờ sờ bao thuốc trong túi, nhưng lại ý thức được là bây giờ mà hút thuốc thì có chút không thích hợp, hơn nữa lại còn đang đóng kịch trước mặt lão gia tử nữa, cho nên cô liền thu tay lại, cười: "Chú hai nói thì nói vậy, nhưng trên thực tế vẫn là phải dựa vào đại thúc rồi."
"Chú hai không cần nhọc lòng chuyện của tôi." Tịch Đình Ngự thuận miệng nói tiếp, thanh âm lạnh nhạt lại trầm thấp: "Huống chi, từ trước tới nay tôi vẫn luôn không có quan hệ gì với Bạch gia. Kể cả trước kia, bây giờ và trong tương lai cũng vậy."
Lời nói này thành công khiến cho Tịch Thiên Hùng á khẩu không trả lời được, mày hắn nhăn lại, trầm mặt nhìn Tịch Đình Ngự.
Lại không đợi hắn nói chuyện, Hạ Thập Thất đã mở miệng trước, "Đại thúc, tôi tin anh."
Trong lòng Tịch Thiên Hùng bốc hỏa, sắc mặt tức khắc trở nên thật sự khó coi, sau đó lại cực lực áp chế để không bộc phát ra.
Tịch lão gia tử vẫn luôn không chen vào, cũng không tính nhúng tay, ông nâng chung trà lên, thử nhấp một ngụm, nước trà nóng bỏng đã hơi nguội đi, vừa lúc có thể uống được.
Ông uống một ngụm trà, từ từ nói: "Được rồi, ăn cơm đi."