(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 137: Nữ thần... kinh... kỳ



Editor: Shmily

---------------------

Biết lão gia tử vẫn luôn thiên vị Tịch Đình Ngự, Tịch Thiên Hùng tự nhiên có chút không cam lòng, "Cha..."

"Phanh" một tiếng! Lão gia tử đem chén trà đặt mạnh lên bàn.

"Ăn cơm, ăn cơm." Tịch Thiên Hùng lập tức đem lời nói nuốt trở về, sau đó lại đại hiến ân cần gắp thịt cá bỏ vào trong bát Tịch lão gia tử, "Cha, ăn cá đi."

Lão gia tử thấy thế, "ừ" một tiếng, lúc này mới không làm Tịch Thiên Hùng khó xử trước mặt mọi người nữa.

Tất cả bắt đầu động đũa, bầu không khí căng thẳng ban nãy mới hơi hòa hoãn một chút.

"Nghe nói, đêm qua cháu cùng Bạch Hạ nháo tới có chút không thoải mái?" Lão gia tử đột nhiên nhìn về phía Hạ Thập Thất, mở miệng dò hỏi.

Hạ Thập Thất gật gật đầu, "Có một chút, bất quá đã giải quyết rồi."

"Tuổi tác của hai đứa cũng xấp xỉ nhau, về sau có cơ hội thì nên giao lưu nhiều một chút, như vậy đối với cháu cũng chỉ có lợi mà sẽ không có hại."

"Giao lưu nhiều một chút?" Hạ Thập Thất nhướng mày, "Ông nội, ông muốn để cháu với cô ta giao lưu cái gì đây? Giao lưu xem cháu làm cách nào đem đại thúc nắm trong tay? Hay làm thế nào mà cháu có thể chinh phục đại thúc sao? Hôn đại thúc, ôm đại thúc, ăn đậu hũ của đại thúc như thế nào... hay là..."

Tịch lão gia tử đã kiêu hùng tung hoành trong giới thương trường , đây là lần đầu tiên bị một cô nhóc vị thành niên đánh bại, không nhịn được thở dài: "Chuyện của đám trẻ tuổi mấy đứa, ông cũng không quản được. Nói tóm lại, tự mấy đứa giải quyết cho tốt là được rồi."

Nói xong, lão gia tử quay đầu phân phó người làm: "Mang thêm mấy món Đình Ngự thích ăn tới."

Người làm gật đầu, sau đó liền lui ra ngoài chuẩn bị.

Tịch Thiên Hùng giống như là người ngoài ngồi ở bên cạnh, chỉ cảm thấy ngực có chút chướng, lên không được mà xuống cũng không được.

Một người chú như hắn còn đang ngồi đây, thế mà lại vị một tiểu bối ép đi cảm giác tồn tại, điều đó giống như là bị phán án tử hình mà không có ai hỏi thăm vậy.

Tịch Thiên Hùng thừa dịp gắp đồ ăn mà liếc nhìn Tịch Đình Ngự một cái, biểu tình trên mặt hắn vẫn luôn lạnh nhạt như cũ, không có bất cứ biểu tình gì.

Trong lòng Tịch Thiên Hùng có chút tức giận.

Lúc anh cả còn sống, hắn đã bị xem nhẹ. Sau khi anh cả chết, tên tiểu tử này liền được định là người thừa kế đầu tiên của Tịch gia, mà hắn và hai đứa con trai cũng đều không được xem trọng.

Chuyện này bảo hắn làm sao có thể cam tâm?

Hạ Thập Thất vẫn luôn để ý tới Tịch Thiên Hùng, chú ý tới toàn bộ hành động của hắn, cô chỉ nhẹ nhàng cười.

Chờ tới lúc bữa cơm trưa này kết thúc, Tịch Thiên Hùng rời đi, cô mới dùng khuỷu tay chạm nhẹ Tịch Đình Ngự một chút, "Đại thúc."

Tịch Đình Ngự liếc cô một cái, "Hửm?"

"Anh dựa vào đây chút."

Tịch Đình Ngự: "..."

Tuy có chút không vui, thế nhưng hắn vẫn nghiêng đầu dựa sát vào cô, tính toán nghe xem Hạ Thập Thất muốn nói cái gì.

"Anh nói xem, có phải do nhân phẩm của anh quá kém cho nên mới không ai thích anh hay không?" Hạ Thập Thất chế nhạo.

"Tôi nhân phẩm kém, không ai thích?" Tịch Đình Ngự hé mắt, "Vậy em thì là cái gì?"

"Tôi là thần nha, là nữ thần." Hạ Thập Thất kiêu ngạo khoe khoang.

"A" Tịch Đình Ngự khẽ cười một tiếng, môi mỏng khẽ mở, không nhanh không chậm phun ra một chữ: "Kinh."

"Kỳ..." Hạ Thập Thất yên lặng thêm một chữ.

Tịch Đình Ngự: "..."

Hạ Thập Thất cười nhìn hắn.

Sườn mặt của hắn rất đẹp, hình dáng rõ ràng tựa như đao khắc, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vừa lúc bao phủ chiếu lên mặt hắn, khiến hắn càng thêm mê người.

Hắn tựa như là đứa con được thượng đế ưu ái nhất, tựa như tới ánh mặt trời cũng đều chỉ thiên vị mình hắn, không thể bỏ hắn lại ở trong bóng tối.

Người đàn ông như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người đố kỵ, cho nên bên người hắn luôn là một đám có dã tâm bừng bừng, tàn nhẫn lại độc ác, luôn trực chờ kéo hắn xuống ngựa.