Editor: Shmily
--------------------
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tịch Đình Ngự nhận được điện thoại của trợ lý, bởi vì có một số hợp đồng quan trọng cần hắn tự mình kí tên cho nên hắn phải trở lại công ty một chuyến.
Lão gia tử muốn giữ Hạ Thập Thất ở lại ăn cơm tối, Hạ Thập Thất lại cảm thấy ở lại một mình có chút không được tự nhiên, liền tìm một cái cớ thoái thác.
Lão gia tử cũng không ép cô, sắp xếp một tài xế đưa cô về nhà.
Trên đường, Hạ Thập Thất lại bị cơn thèm thuốc lá đánh tới, cô không khống chế được, mở cửa sổ xe châm một điếu thuốc.
Tài xế nhìn thấy hành động của cô qua kính chiếu hậu, biểu cảm trên mặt cứng đờ: "..."
Một cô gái thoạt nhìn ôn nhu săn sóc lại hào phóng như vậy, thế mà lại y như một nữ lưu manh! Hút thuốc!
Hạ Thập Thất lười nhác dựa vào ghế, hút từng ngụm thuốc, lại nâng cằm lên chậm rãi phun ra một vòng khói, chú ý tới tài xế phía trước thỉnh thoảng sẽ nhìn lén mình qua gương, cô cũng không để ý.
Bất quá vào buổi tối, cô liền bị lão gia tử spam tin nhắn.
Không sai, là spam.
Tin nhắn thứ nhất: [Nha đầu, nên cai thuốc đi.]
Tin nhắn thứ hai: [Mẹ mà hút thuốc thì sẽ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của con trai.]
Tin nhắn thứ ba: [Mẹ mà hút thuốc thì sẽ khiến cho con mình bị dị dạng.]
Tin nhắn thứ tư: [Ta không muốn có một đứa cháu trai bị ngốc.]
Xem xong tin nhắn, Hạ Thập Thất trực tiếp ấn chuyển tiếp bốn cái tin nhắn cho Tịch Đình Ngự, còn phụ họa thêm một câu: [Đại thúc, ông nội anh quấy rầy tôi, tôi muốn tố cáo ông ấy.]
Đại khái là qua mười phút, điện thoại liền rung lên, Tịch Đình Ngự gửi tin nhắn tới.
Hạ Thập Thất lấy điện thoại qua, click mở tin nhắn.
Nội dung tin nhắn như sau: [Văn phòng luật sư ở cái Dạ Thành này, công ty luật sư, tập đoàn luật sư, đều nhận tiền của Tịch gia tôi tài trợ, ai dám giúp em khởi tố ông ấy?]
Hạ Thập Thất khó chịu, vì thế đáp lại một câu: [Bây giờ tôi mới 18 tuổi, đi học luật vẫn còn kịp!]
Tịch Đình Ngự: {Ai dám nhận em?]
Hạ Thập Thất: [Chia tay đi!]
Tịch Đình Ngự: [Kiếp sau.]
Hạ Thập Thất: [...]
Trực tiếp tắt máy ném sang một bên, kéo chăn chùm lên đầu.
Nửa tháng sau, Tịch Đình Ngự phải đi nước S công tác, mỗi ngày Hạ Thập Thất đều lượn quanh địa bàn Hạ gia quản lí một vòng, ngẫu nhiên sẽ bị vệ sĩ của lão gia tử "mời" đi nhà cũ ăn một bữa cơm.
Tới gần cuối tháng, Hạ Thập Thất đã mấy ngày rồi chưa nhìn thấy Đường Đậu Đậu, gọi điện thoại cũng không thấy ai nghe máy.
Vì thế cô liền gọi cho Vu Mạnh, Vu Mạnh nói là Đường Đậu Đậu đang đi tuần tra ở sòng bạc bên kia, thế nên cô liền đi tới sòng bạc bên đó tìm người.
Trên người mặc một cái áo sơ mi màu trắng, quần jean, giày đế bằng, tóc tùy tiện xõa ra sau lưng, lại khôi phục lại bộ dáng nữ lưu manh như ngày xưa.
Tới bên ngoài sòng bạc, Hạ Thập Thất rút một điếu thuốc từ trong bao ra, ngậm vào miệng, một tên côn đồ ngồi xổm ở bên cạnh thấy cô liền lập tức đi tới, vô cùng ân cần đưa bật lửa cho cô.
Hạ Thập Thất nhận lấy.
Ngọn lửa màu lam giống như đóa hoa sen nở rộ trong không khí.
Hạ Thập Thất để sát vào mồi lửa, châm thuốc.
"Tam tiểu thư đâu?" Hạ Thập Thất hít sâu một ngụm, đem bật lửa ném lại cho tên côn đồ kia, mở miệng hỏi.
Tên côn đồ này chắc là vừa mới tới, nhìn thấy Hạ Thập Thất khó tránh khỏi có chút kích động, hắn điều chỉnh ngữ khí một chút rồi trả lời: "Thưa nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi mua thuốc lá rồi ạ."
Hạ Thập Thất liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Ừ."
Cô nhìn về phía cửa hàng nhỏ đằng xa một thoáng, cũng không nhìn thấy Đường Đậu Đậu, liền nói: "Thấy nó thì bảo chị ở bên trong đợi."
Nghe thấy tên côn đồ đáp một tiếng, cô liền đi vào bên trong sòng bạc.
Bên ngoài sòng bạc có một bảng hiệu rất lớn, mặt trên còn giăng đèn, nhìn rất rõ.