[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 158: Nữ chính khổ không chịu nổi (37)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Đầu gấu không chịu nổi những cái chỉ trỏ mình của Ôn Như Họa. Hắn ta tự cho mình là người phán quyết, xem mình như anh hùng quật cường chống lại thế lực độc ác. Làm như hắn đã gây ra chuyện khiến người người oán thán ấy.


Đầu gấu muốn Mộc Yên La cũng chỉ để sỉ nhục Ôn Như Họa thôi. Ai bảo sống trong một khoảng đất nhỏ của hắn mà cũng dám phách lối đến thế.


Ôn Như Họa tức muốn chết, giận sang cả Mộc Yên La. Tối nào đó hắn cưỡng bức Mộc Yên La, nói hoa mỹ rằng ngươi đã thiếu hơi đàn ông thế thì ta sẽ rủ lòng từ bi thõa mãn ngươi.


Tuy vậy Ôn Như Họa vẫn rất chê bai Mộc Yên La, sau khi biết Mộc Yên La không phải xử nữ, hắn càng khinh thêm. Làm vội vàng cho xong chuyện, lúc xách quần vẫn không quên phỉ nhổ Mộc Yên La đang sống không bằng chết.


Đè Mộc Yên La rồi, Ôn Như Họa rất oai trước đầu gấu. Hắn ưỡn ngực, ngươi là đầu gấu thì đã sao, ừ thì muốn ngủ với Mộc Yên La đấy, chẳng qua cũng chỉ là đi lại đôi giày rách của hắn.


Mộc Yên La không thể ngờ rằng mình bị hủy dung mà vẫn có số phận này, vẫn bị đàn ông đối xử thế này. Mộc Yên La chợt có suy nghĩ muốn chết.


Mộc Yên La treo cổ tự tử ngay nhưng lại bị Ôn Như Họa cứu được. Ôn Như Họa uy hiếp Mộc Yên La, nếu muốn chết đến thế sẽ đưa nàng cho đầu gấu, dù là cái xác cũng đưa qua cho đầu gấu chà đạp.


Mộc Yên La sợ không dám chết nữa, cứ sống chung với Ôn Như Họa như thế.


Cô nam quả nữ chung một mái hiên, lại thêm hai người đã phá giới, Ôn Như Họa thường xuyên triền miên với Mộc Yên La, điều này làm Ôn Như Họa vô cùng sảng khoái. Dẫu vậy với hắn, Mộc Yên La chỉ là kỹ nữ để hắn giải quyết sinh lý bất cứ lúc nào, hắn chưa từng đặt Mộc Yên La ở vị trí ngang hàng.


Răng Ninh Thư ê buốt, cô thấy Mộc Yên La đi đâu cũng sẽ nằm không trúng đạn, sau cùng người khổ chỉ có Mộc Yên La.


Ôn Như Họa cũng là một kẻ mặt người dạ thú. Bắt nạt một cô gái hủy dung ghê gớm cái nỗi gì, vừa cưỡng bức còn vừa chê người ta, tiêu chuẩn cao quá.


Việc này vẫn chưa xong. Thời gian đó đầu gấu thấy Mộc Yên La bị Ôn Như Họa hiếp đáp quá đáng thương, bởi vậy mới nói chuyện với Mộc Yên La, muốn giúp nàng rời đi.


Ôn Như Họa từ trường về trông thấy đầu gấu lôi lôi kéo kéo Mộc Yên La thì hiểu lầm, hắn xông thẳng vào nhà, rút bảo kiếm gia truyền chém lung tung đầu gấu. Kết quả trong cuộc hỗn loạn, hắn đâm vào bụng Mộc Yên La.


Bấy giờ Mộc Yên La đã mang thai, bụng trên bụng dưới đổ đầy máu. Ôn Như Họa sợ đến thất thần. Mộc Yên La chết lặng ngã người và ngã xuống sông Hoàng Hà, người trong làng vớt mấy ngày cũng không tìm thấy xác.


Ôn Như Họa chán chường, bỗng nhiên nảy ra ý định muốn chết. Mộc Yên La không còn, Ôn Như Họa mới hay mình yêu Mộc Yên La. Hắn gặp phải đả kích thứ hai trong cuộc đời, Ôn Như Họa muốn nhảy sông.


Kế đó hắn được ông trưởng làng kéo lại, bla bla bảo đám trẻ ở trường cần tiên sinh. Không có tiên sinh những đứa trẻ đó không biết nên làm thế nào.


Cuối cùng, Ôn Như Họa tự nhủ trong lòng rằng: Yên La, bởi vì có người cần ta nên ta phải sống tạm trên thế gian này. Thời điểm đến, ta sẽ đi tìm nàng, ta yêu nàng bla bla...


Không chỉ Ninh Thư nhức răng, cô còn liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán. Nguyệt Lan thấy Ninh Thư đổ mồ hôi lạnh, nhanh nhẹn lấy khăn tay ra lau mồ hôi giúp, cô hỏi: "Tiểu thư người sao vậy?"


"Tiểu thư em bị dọa." Ninh Thư ê hết răng, thư sinh trói gà không chặt cũng giết người độc ác thế đấy.


Nguyệt Lan nhìn ngang ngó dọc, mặt mũi bắt đầu trắng bệch, nép vào người Ninh Thư răng run cầm cập, hỏi: "Tiểu thư nhìn thấy gì vậy, người đừng dọa nô tỳ mà."


Ninh Thư đẩy Nguyệt Lan đang nép vào người mình ra, bực bội: "Ban ngày ban mặt ma ở đâu ra."


Nguyệt Lan thở phào, "Đúng vậy, ban ngày ban mặt cái gì dọa được tiểu thư chứ."


"Trẻ con đừng hỏi." Ninh Thư vén mành nhìn Ôn Như Họa đi phía trước, tốc độ của hắn có hơi chậm, chắc do đi bộ.


"Biểu ca, huynh có muốn lên xe ngựa không? Thư sinh như huynh đi đường dài như thế không mệt à." Ninh Thư gọi với Ôn Như Họa.


Ôn Như Họa dừng bước, xoay người lại nhìn Ninh Thư, sầm mặt: "Muội muốn theo ta đến khi nào. Bạch Cầm Tương, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả."


Đương nhiên làm gì có quan hệ gì, Bạch Cầm Tương thật đang hưởng phúc ấy, quăng chú em lên chín tầng mây rồi. Chú em nghĩ hơi xa.


Ninh Thư bảo: "Biểu ca đi đâu Cầm Tương theo đó. Hiện giờ Cầm Tương không có nơi để đi, chỉ biết đến tìm biểu ca thôi."


Ôn Như Họa tức run người, tái xanh mặt, nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt yêu hận triền miên.


"Lên đây đi biểu ca." Ninh Thư cười gọi Ôn Như Họa.


Ôn Như Họa xua tay, lạnh lùng: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta không vào trong xe ngựa, ngồi ngoài xe thôi."


Nói rồi Ôn Như Họa hạ giỏ trúc ôm vào ngực rồi ngồi xuống cạnh ám vệ.


Ninh Thư: ...


Ninh Thư thấy cách não Ôn Như Họa hoạt động rất là đặc biệt. Tưởng rằng không vào trong xe sẽ rất ngầu, thế ngồi ngoài xe là hành vi ngầu lòi?


Quen tìm lý do bao biện cho hành động của mình?


Ninh Thư liếc xéo, hạ rèm xuống, nói chuyện với Ôn Như Họa qua tấm rèm, "Biểu ca, sao huynh lại ra đây hái thuốc, giờ huynh không có cả tiền bốc thuốc à? Sao phải làm khổ mình tự hái thuốc thế?"


"Ting, +10 điểm ngược, hiện đang có 50 điểm ngược."


Ninh Thư chau mày, lại đả kích Ôn Như Họa rồi. Dám chắc thân phận cô em họ này là vũ khí sát thương mạnh, chê bừa một câu cũng tạo thành vết thương lòng cho ông anh họ.


Ôn Như Họa hừ lạnh, châm chọc, "Cuộc sống của dân thường như bọn ta đâu thể bằng với thái thái giàu sang như muội. Quý phụ hiểu mà, dù nghèo nhưng ta tay làm hàm nhai. Vẫn hơn người bội bạc, có được phú quý tạm thời nên thoải mái an nhàn. Muội không thích nghi được, còn theo ta làm gì."


Chậc, xem chém như thật kìa. Nếu không có điểm ngược, Ninh Thư sẽ tưởng Ôn Như Họa không thèm để ý thật.


Dám chắc trong lòng Ôn Như Họa để ý muốn chết. Vị hôn thê ruồng bỏ mình vì vinh hoa phú quý, tiền tài và quyền thế khiến Ôn Như Họa đau nhói. Muốn chiếm lấy, nhưng cũng rất bài xích, lòng tự trọng ngày càng cao.


Ninh Thư lại liếc xéo, một bụng văn vở nhưng não lại không bình thường. Người ta nói đọc sách sẽ thông minh nhưng Ninh Thư thấy Ôn Như Họa càng đọc càng cổ hủ. Người ta đọc sách đều chắt lọc tinh túy, Ôn Như Họa đọc sách toàn chắt lọc cặn bã.


Nói Ôn Như Họa văn vở đầy bụng là nói mát. Chẳng qua hắn cũng được cái mã ngoài, có phong thái của thư sinh nhu nhược, không cùng một dạng với nam chính điên cuồng tàn bạo thôi.