[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 159: Nữ chính khổ không chịu nổi (38)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Xe ngựa chạy nhanh trên đường đầy cát vàng, không ai nói chuyện trên xe, không khí có hơi ngột ngạt.


Ôn Như Họa nhìn sang ám vệ bên cạnh. Người hắn có hơi thở chết chóc, đôi mắt xa cách, vừa nhìn là biết người có võ công cao cường.


Bạch Cầm Tương đã hoàn toàn không phải người chung một đẳng cấp với hắn rồi. Bạch Cầm Tương của bây giờ ra cửa có thị vệ, có nha hoàn, đúng là ra vẻ phu nhân.


Ninh Thư và Nguyệt Lan đang ngủ trong xe ngựa, xe ngựa lắc lư rất dễ ngủ gật.


Ninh Thư tỉnh ngủ, cô vén rèm hỏi Ôn Như Họa: "Còn cách làng huynh ở xa không thế, huynh đi hái thuốc xa thế này, huynh dẻo chân thật đấy."


Nghe thấy câu hỏi của Ninh Thư, mặt Ôn Như Họa bỗng đỏ lên rồi lại tái nhợt, hờ hững bảo: "Ta đi đâu hái thuốc liên quan gì đến muội."


Ninh Thư vén tóc, hồn nhiên như không: "Chắc là thảo dược quanh làng bị huynh hái hết rồi nên mới đi xa thế này chứ gì. Biểu ca này, muội tưởng xa muội huynh sẽ sống rất tốt mà không ngờ huynh lại túng thiếu thế."


Mặt Ôn Như Họa biến đổi như cầu vồng, các màu sắc thay phiên nhau xuất hiện trên mặt, hắn tức đến phập phồng ngực.


"Ting, +10 điểm ngược, điểm ngược đang là 60."


Ninh Thư: Phắc diu, chỉ khoái vừa yêu vừa hận à.


Ninh Thư bĩu môi, hạ rèm xuống, hiển nhiên không muốn nói chuyện với Ôn Như Họa. Trong xe ngựa cũng nghe thấy Ôn Như Họa thở phì phò mạnh.


"Dừng xe, ta muốn xuống xe. Bạch Cầm Tương, giờ ý muội thế nào? Muội cố tình quay về nhục mạ ta ư?" Ôn Như Họa hỏi Ninh Thư trong xe.


Ninh Thư trả lời bình tĩnh: "Biểu ca ơi, Cầm Tương đến nương nhờ huynh mà. Giờ Cầm Tương đã hết đường, chỉ biểu ca mới cứu được Cầm Tương thôi."


Ôn Như Họa nổi đóa, "Thái độ muội là đang nhờ vả người khác à? Bạch Cầm Tương, ta cho muội hay ta không nợ muội gì cả, giờ muội còn dám vác mặt về nữa."


"Biểu ca, chẳng phải Cầm Tương đã nhận lỗi với huynh rồi sao. Trước đây là Cầm Tương có lỗi với huynh, giờ Cầm Tương biết lỗi rồi. Cầm Tương biết huynh vì muội mà không thi khoa cử, thật sự là Cầm Tương vừa cảm động lại vừa hổ thẹn. Bởi vậy nên chuyến này quay về, Cầm Tương muốn đôn đốc biểu ca đọc sách, sau đó đi thi khoa cử đấy." Ninh Thư nói nhăng nói cuội.


Ôn Như Họa tức đến lòi con mắt, sao cô gái này có thể nói trắng trợn như vậy.


Ngày trước bảo đi là đi, giờ lại về bảo thi khoa cử với hắn. Ôn Như Họa tức đến sôi trào máu nóng trong người. Sao một cô gái lại có thể hèn hạ, không biết xấu hổ đến thế chứ, chẳng lẽ cô ta không có một chút thẹn nào sao.


Ôn Như Họa muốn xuống xe nhưng ám vệ không dừng xe. Ôn Như Họa cũng không có can đảm nhảy xuống, cứ giữ cái mặt xanh lét thế này về đến cổng làng.


Ninh Thư nhìn ngôi làng lượn lờ khói bếp, cô hỏi Ôn Như Họa: "Sao huynh lại tìm thấy ngôi làng hiu quạnh vắng vẻ này, khó khăn quá rồi?"


Ôn Như Họa không trả lời, hắn đi vào trong làng. Ninh Thư bảo với ám vệ và Nguyệt Lan: "Chúng ta cũng đi thôi, có nơi nghỉ chân rồi."


Ám vệ liếc mắt qua Ninh Thư: "Tiểu thư, tôi ở đây trông xe ngựa, đến giờ ăn cơm người để Nguyệt Lan mang cho tôi một phần là được."


Cũng ổn, với dáng vẻ này của ám vệ, vào làng sẽ gây hoảng loạn chắc, "Vậy được, ngươi trông xe ngựa chúng ta hẳn hoi đấy, sau này chúng ta vẫn cần dùng nó."


Ninh Thư dẫn Nguyệt Lan rảo bước vào trong thôn. Đến cổng làng, cô trông thấy Ôn Như Họa đang nói chuyện với một cô gái. Cô gái này cài trâm gỗ trên tóc, dáng vẻ cũng tạm được. Nhìn Ôn Như Họa mà sáng rực hai mắt lên, trong đôi mắt chứa đầy mến mộ.


Thế nhưng biểu cảm của Ôn Như Họa chỉ có mất kiên nhẫn và chán ghét, liên tục nhìn dáo dác. Nhìn thấy Ninh Thư, lần đầu hắn hòa hoãn với cô, gọi Ninh Thư dịu dàng: "Biểu muội, sao giờ muội mới đến, ta đợi muội lâu lắm rồi."


Ninh Thư vẫn không nói chuyện, cô gái cài trâm bỗng xù lông, chỉ vào Ninh Thư và gay gắt với Ôn Như Họa: "Ôn tiên sinh, cô gái này là ai, quan hệ giữa hai người thế nào?"


"Quan hệ nào không phải chuyện của cô nương. Hà cô nương, ta mong sau này cô nương đừng đến quấy rầy ta nữa, để người khác khỏi bàn tán linh tinh ảnh hưởng xấu đến danh dự cô nương."


Hà Tiểu Hoa nhướn nhẹ lông mày, chống nạnh nói: "Làng Hà Gia này ai dám đàm tiếu ta? Ta thích tiên sinh đấy thì làm sao? Chỉ cần tiên sinh đến nhà ta ở rể, chắc chắn tiên sinh sẽ sống tốt hơn. Tiên sinh cũng không cần khổ vì học sinh không nghe lời nữa."


Trông thấy dáng vẻ cục cằn của Hà Tiểu Hoa, Ôn Như Họa lên giọng: "Hà cô nương, tiểu sinh lặp lại lần nữa. Ta và cô nương không thể được, cô nương hãy dẹp ý tưởng này đi."


Suy cho cùng Hà Tiểu Hoa vẫn là con gái, bị Ôn Như Họa từ chối thẳng thừng như thế, lại còn từ chối trước mặt cô gái xinh đẹp như Ninh Thư, Hà Tiểu Hoa vừa giận vừa cáu kỉnh, gắt một câu "Cô cứ đợi đấy" với Ninh Thư rồi khóc chạy đi.


Ninh Thư chau mày, nói với Ôn Như Họa: "Cô gái này đáng yêu thật, cũng thích huynh thật lòng, sao huynh kháng cự thế."


Sắc mặt Ôn Như Họa càng khó coi, có vẻ như thích Hà Tiểu Hoa là việc mất mặt nào đó. Vả lại so về thần thái hay ngoại hình, Hà Tiểu Hoa đều thua Bạch Cầm Tương.


Đúng là Ôn Như Họa không thể phủ nhận, Bạch Cầm Tương bây giờ rất xinh đẹp. Tuy che mặt nhưng vóc dáng yểu điệu, thần thái cao quý đã bỏ xa Hà Tiểu Hoa mộc mạc rất nhiều cây số.


Mà câu nói vừa rồi của cô ta tỏ rõ ngạc nhiên, giống như Ôn Như Họa hắn nên vui vì được cô gái như thế thích ấy?


"Ting, +10 điểm ngược, điểm ngược đang là 70." Giọng 2333 rất kích động, "Cố lên Ninh Thư, tung đòn quyết định để điểm ngược xông thẳng đến 100 đi."


Tung đòn quyết định cái khỉ gì chứ, cô chỉ nói một câu vớ vẩn, sao lại chọc đúng nhược điểm của Ôn Như Họa nhỉ, sao trái tim lại mong manh thế.


Ôn Như Họa vung ống tay áo xanh, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta và Hà Tiểu Hoa không thể được. Ca ca cô ta cậy cha là trưởng làng mà hoành hoàng ngang ngược, hiếp đáp dân làng. Muội cũng vừa thấy đấy, Hà Tiểu Hoa và ca ca cô ta đều điêu ngoa bá đạo. Dù Ôn Như Họa ta có rơi vào đường cùng cũng sẽ không cưới con gái vô lễ quá quắt thế đâu."


Ninh Thư: ...


Đúng là tự sướng level max, đáng ra nên cho cái tên này cô đơn cả đời. Cái dạng này phải nhét vào xã hội hiện đại thừa nam thiếu nữ, đảm bảo sẽ ăn tát tới tấp.


Cô thấy cái tên Ôn Như Họa này không hề biết cách đối nhân xử thế, chắc chắn là đồ chày gỗ. Bảo sao ông anh đầu gấu của Hà Tiểu Hoa ghét Ôn Như Họa.


Ninh Thư "hờ hờ" hai tiếng, Nguyệt Lan ở bên cũng bĩu môi.


Ninh Thư theo Ôn Như Họa đến một gian nhà tranh. Quanh nhà tranh rào cọc tre, trong vườn trồng một vài loại rau, cỏ lên um tùm không ai dọn dẹp.


Cách nhà tranh không xa là một con sông lớn, Mộc Yên La bị thương rồi sinh non trong cốt truyện và ngã xuống con sông này.