[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 181: Nữ chính khổ không chịu nổi (60)



Chuyển ngữ: Wanhoo


"Không, thể chất ta thuần dương, nếu ngươi làm gì đó với ta, nhất định mạch máu ngươi sẽ vỡ toang." Ninh Thư phủ nhận mình sinh giờ âm ngày âm tháng âm.


Cung Vô Mị nhướng mày thích thú: "Đừng giảo biện, bản tôn có thể cảm nhận được khát vọng cơ thể với nàng."


Ninh Thư: ...


"Đến Vô Ương Cung với bản tôn đi, nàng là đệ tử của núi băng cũng biết tình trạng của bản tôn vậy đi một chuyến với ta đi." Cung Vô Mị ôm eo Ninh Thư, ghé lại gần tai Ninh Thư và thổi hơi vào tai cô, giọng nói trầm khàn gợi cảm: "Nàng không có quyền từ chối bản tôn."


Ninh Thư im lìm xua đuổi: "Có thể đừng nói chuyện gần sát thế được không, ngươi có biết ngươi bị hôi miệng không!"


Cung Vô Mị: ...


Ninh Thư cũng biết mình buộc phải đi, đây là cốt truyện. Ninh Thư dặn Hứa Ngọc nước mắt lưng tròng: "Đệ ở yên trong nhà đợi sư phụ về đấy. Sư tỷ không sao đâu, vườn thuốc trong nhà phải tưới tiêu, cũng phải bón phân nhổ cỏ."


Hứa Ngọc gật đầu thật mạnh, bảo: "Sư tỷ, đợi sư phụ về đệ và sư phụ sẽ đến cứu tỷ."


Ninh Thư vỗ đầu Hứa Ngọc, cầm bọc đồ nói với Cung Vô Mị: "Giờ ta là đại phu của ngươi, ta yêu cầu đãi ngộ cao một chút."


"Được, ta rất có kiên nhẫn với mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nhân thuần âm." Đôi môi phớt hồng của Cung Vô Mị cong lên, "Đợi nàng đến Vô Ương Cung rồi nàng sẽ nhận thấy đó là một thiên đường, từ đó sẽ không muốn quay về nữa."


Hai người ra ngoài nhà trúc, Ninh Thư hỏi Cung Vô Mị: "Chẳng lẽ chúng ta đi bộ đến Vô Ương Cung à?"


"Đương nhiên không rồi." Cung Vô Mị cong ngón tay huýt sáo một cái, một lúc sau có ngay xe ngựa xa hoa chạy đến. Người đánh xe là một đệ tử ma giáo.


"Bái kiến giáo chủ, đã đưa xe ngựa đến."


Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư và cong miệng cười: "Lên đi."


Ninh Thư ôm bọc đồ chui vào xe, Cung Vô Mị cười rồi cũng chui vào xe ngồi đối diện với Ninh Thư. Cặp mắt đào hoa nhìn Ninh Thư, hắn hất cằm hỏi: "Mỹ nhân, nàng tên gì?"


Ninh Thư đáp: "Tiểu Hồng."


"Tiểu Hồng?" Lúc Cung Vô Mị nhắc lại cái tên nghe khá là gợi cảm, khiến trái tim xốn xang, chỉ muốn bắt được hai tiếng ấy, "Đến tên mỹ nhân cũng có cá tính, bản tôn thích lắm."


"Cảm ơn đã khích lệ." Ninh Thư trả lời nghiêm túc, sau đó như nhớ ra điều gì, cô hỏi: "Không dễ tìm cô gái sinh giờ âm ngày âm tháng âm, nếu cô gái ấy xấu vô cùng thì ngươi vẫn muốn kết hợp à?"


Tình huống này giống trúng sổ số, mà thể chất Mộc Yên La chính là giải độc đắc.


Nếu cô gái trông xấu, Cung Vô Mị có căng não vì lo toan cho sinh mạng của mình không nhỉ?


Rõ ràng đây không phải vấn đề hay ho, Cung Vô Mị sầm mặt nói với Ninh Thư: "Nếu nàng sắp chết đói, dưới đất có đồ ăn bẩn thì nàng có ăn không?"


"Đương nhiên ăn rồi." Ninh Thư trả lời không do dự: "Sinh mạng là đáng quý nhất."


"Ồ..." Ninh Thư được giác ngộ, "Tức là ngươi sẽ ngủ à?"


Nhìn thấy sắc mặt Cung Vô Mị hơi tệ, Ninh Thư cũng không đả kích hắn nữa. Cung Vô Mị nói: "Đã xinh đẹp mà thể chất lại còn thuần âm làm bản tôn vui mừng khôn xiết."


Ninh Thư cười khẩy một cái với Cung Vô Mị, cô nhắm mắt lại không quan tâm đến hắn. E là không dễ bị đè thế đâu, thuốc độc trong người chị đây đủ để làm chú em phê pha đấy.


Hang ổ ma giáo đặt tại nơi xuyên thẳng qua sườn núi của một ngọn núi dễ thủ khó công. Sống trong động với nhau như chuột đùn. Cung Vô Mị còn không biết xẩu hổ gọi nơi mình ở là Vô Ương Cung. Đúng là không biết xẩu hổ.


Ninh Thư xuống xe ngựa, cô ngẩng đầu nhìn lên núi cao mà khinh ra mặt. Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư hỏi, "Biểu cảm kiểu gì đấy, nàng đang khinh thường Vô Ương Cung của ta à?"


"Ngươi cũng biết ma giáo các ngươi bị người đời ghét nên trốn vào đây mà." Ninh Thư dẩu mỏ, "Ngươi bắt nhiều cô gái như thế không sợ danh môn chính phái đến tiêu diệt ngươi à?"


Cung Vô Mị chỉ cười lạnh, "Thì sao, bản tôn muốn xem lũ nào dám đến bao vây tiêu diệt bản tôn đấy."


Cung Vô Mị dẫn Ninh Thư đến trước cầu treo, hắn nói với Ninh Thư: "Qua cầu treo này là đến Vô Ương Cung của bản tôn."


Ninh Thư nhìn cái cầu treo thì nuốt nước bọt ừng ực. Nào có cái cầu treo nào chứ, chỉ là một cái xích sắt to bằng cánh tay trẻ con á. Người bình thường đâu đi bộ trên đó được, đi là ngã xuống ngay.


Ninh Thư hỏi nghiêm túc: "Ta phải đi qua kiểu gì đây, đừng có bảo tự ta đi qua, khắm thế ta về đây."


Cung Vô Mị ôm eo Ninh Thư, kẹp cô vào người rồi đi lên xích sắt.


Ninh Thư nhìn xích sắt đung đưa, ở dưới là thung lũng sương mù trắng xoá thì hét toáng lên, "Cha mẹ ơi, á á..."


Cung Vô Mị vận khí đi lên xích sắt qua bờ bên kia, hắn ôm chặt Ninh Thư vào lòng và mời gọi: "Mỹ nhân đừng sợ, bản tôn để nàng bị thương sao được."


Ninh Thư im lặng nhìn hắn một cái, nói: "Thả lỏng chút đi, còn cứ ôm thế là ngươi sẽ vỡ mạch máu đấy."


Cung Vô Mị đá lông nheo, nói gợi tình: "Có thể vỡ mạch máu bên mỹ nhân, có chết bản tôi cũng cam lòng."


"Ngươi bằng lòng thật à?" Ninh Thư nhìn Cung Vô Mị vô cảm, Cung Vô Mị dí sát mặt lại gần Ninh Thư, "Đương nhiên là đồng ý, sướng chết trên người nàng là tất nhiên đồng ý rồi."


"Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi bị hôi miệng á, cứ nói chuyện gần thế nhỉ, ngươi làm người ta không chịu nổi có biết không? Có phải ngươi thường xuyên bị táo bón không, miệng thối như thế thì có mà chẳng phải mỗi tẩu hoả nhập ma đâu, dạ dày ngươi cũng có vấn đề ấy. Chẳng lẽ không ai nói với ngươi rằng ngươi bị hôi miệng à?" Ninh Thư dịch người, vô cùng ghét bỏ.


Cung Vô Mị giật mép sau đó mỉm cười đặt bàn tay mơn trớn tóc Ninh Thư, nói khẽ: "Nàng là người đàn bà đầu tiên nói với ta như thế đấy. Đàn bà trước đó được ta ôm nếu không khóc lóc xin tha thì cũng say đắm sắc đẹp của bản tôn, thần phục dưới háng bản tôn. Nàng châm chọc bản tôn như thế chẳng lẽ không sợ bản tôn giết nàng à?"


Ninh Thư lắc đầu: "Ta là đại phu, lời ta nói đều là thật. Ta nói cho ngươi biết, cơ thể của ngươi có vấn đề xấu là trách nhiệm của ta. Còn tại sao ngươi không phát hiện mình bị hôi miệng thì chắc là mọi người sợ ngươi nên không nói rồi. Dù sao thì ngươi cũng là giáo chủ ma giáo không vui là giết người mà."


"Có phải cậy bản tôn tiếc nàng nên mới xấc xược thế không?" Cung Vô Mị giật tóc cô.


"Đương nhiên ta biết ngươi tiếc ta. Bây giờ ngươi đã không khống chế được vết thương trong cơ thể, vậy nên ngươi mới đi tìm sư phụ ta đó thôi." Ninh Thư xoa mảng da đầu bị giật đau.