[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 182: Nữ chính khổ không chịu nổi (61)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Cung Vô Mị buông tóc Ninh Thư ra, hắn đưa ngón tay lên chóp mũi ngửi, vuốt bờ môi hồng nói: "Hương thơm mỹ nhân."


Cái bản mặt cầm thú đấy là muốn thế nào? Nói cho chú em biết, đừng có quyến rũ chị, chị sẽ không mắc lừa chú em đâu.


Đây là một thằng đàn ông với cc thối nát, không biết đã chơi bao nhiêu gái, đã thế các cô em bị hắn chơi còn không sống lâu nữa.


Ninh Thư liên tục miệt thị, dù có đẹp nhưng cũng không chịu nổi sự cầm thú của gã này.


"Đi thôi." Cung Vô Mị dẫn đường vào sơn động. Ngoài sơn động trông vô cùng xấu xí, nhưng vào trong thì như bước vào hoàng cung, vô cùng xa hoa. Trong động bày đủ các loại dạ minh châu lớn nhỏ, lụa là thướt tha khắp nơi.


Ninh Thư sờ dạ minh châu, trầm trồ ra mặt, chỗ này tốn bao nhiêu tiền đây. Cung Vô Mị nhướng mày nhìn Ninh Thư, "Thích à, bản tôn tặng cho nàng."


Ninh Thư rụt tay về, "Ta chỉ xem qua thôi. Với cả cái này ngoại trừ chiếu sáng cũng không có tác dụng gì hết, rõ ràng là đồ bỏ đi. Ta không thích chút nào, ta thích những cái gì thực tế cơ."


"Cái gì thực tế?" Cung Vô Mị đá lông nheo nhìn Ninh Thư, hắn cười xấu xa: "Chỉ có nàng không nói, không có chuyện ta không có."


Ninh Thư nói thản nhiên: "Đại ca à, gary stu là bệnh, phải chữa nhé."


Một đệ tử ma giáo mặc áo đen đi đến báo cáo với Cung Vô Mị: "Giáo chủ, lại có một ả đàn bà chết rồi."


Cung Vô Mị hời hợt như không: "Việc này không phải đến báo cho ta biết, vứt hết các ả đàn bà đã chết và phải chết ra khỏi Vô Ương Cung."


"Vâng." Đệ tử ma giáo ngoắc tay, có hai người mang một cô gái ra. Mặt mũi cô gái này cứng đờ, móng tay tím đen, không còn thở nữa, xem ra đã chết rồi.


Ninh Thư thấy Cung Vô Mị không thay đổi sắc mặt, lãnh đạm như một con kiến chết làm cô hơi lạnh sống lưng.


Cung Vô Mị ngồi nghịch tóc trên ghế, nói lạnh nhạt: "Vứt hết các ả đàn bà không chữa thương được đi, sắp chết còn chiếm diện tích."


"Vâng."


Một lúc sau, Ninh Thư thấy khá nhiều cô gái chạy ra, các cô gái này mặt mũi tái nhợt như lâu rồi không ra ngoài nắng. Sắc mặt tiều tụy, giữa trán có khí đen, xem ra chính là những người không sống lâu kia.


Có cô gái đã bạc đầu, không biết do nhiều tuổi hay bị Cung Vô Mị hủy hoại.


Những cô gái này thấy Cung Vô Mị thì đều khóc lóc cầu xin Cung Vô Mị tha thứ, không cũng tuyệt vọng lặng cả người đi.


Ninh Thư chứng kiến tất cả, chứng kiến các cô gái này bị Cung Vô Mị đuổi khỏi Vô Ương Cung, chứng kiến những cô gái này chờ chết.


"Đợi đã." Ninh Thư lên tiếng. Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư, hắn lười biếng phất lọn tóc của mình vào mặt Ninh Thư, lại gần phả hơi vào Ninh Thư, "Sao thế mỹ nhân, nàng có ý kiến gì à?"


"Ta khám cho họ đã." Ninh Thư lùi về sau và ra chỗ một cô gái kéo tay bắt mặt cho cô ta.


Ngũ tạng hỏng cả, mạch đập rất nhẹ, rất yếu ớt. Nội tạng suy kiệt hết rồi, Ninh Thư nghi ngờ là giây sau mạch sẽ không đập nữa ấy.


Ninh Thư lắc đầu, có lẽ những người này không sống quá một tháng, chỉ kéo dài hơi tàn thôi. Tính qua loa thì ở đây có hơn mười người, nhưng người phải chết đã nhiều như thế tức là số cô gái bị Cung Vô Mị bắt lại còn nhiều hơn.


Để bắt được nhiều cô gái sinh giờ âm ngày âm tháng âm như thế phải tiêu tốn biết bao sức người sức của đây.


Cung Vô Mị tò mò nhìn Ninh Thư, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của hắn thì khiến người ta rung động miễn bàn, thế nhưng lời nói ra lại vô cùng độc ác, "Khi nào các nàng ấy chết?"


Ninh Thư nhìn Cung Vô Mị, bình tĩnh thốt ra: "Ngươi đúng là nghiệp chướng."


Cung Vô Mị mỉm cười, "Chẳng có nghiệp chướng gì hết. Thời gian này bản tôn cho các nàng ấy cuộc sống giàu sang, cho các nàng ấy sự sung sướng nhất. So với sống một đời tầm thường thì thà sống một phút huy hoàng như thế còn hơn."


"Các nàng thích bản tôn không?" Cung Vô Mị cười xấu xa và cũng dịu dàng với các cô gái ấy, "Các nàng không thích khoảng thời gian sống chung với bản tôn à?"


"Thích ạ." Một số cô gái nhìn Cung Vô Mị say đắm, một số cô gái lại tỏ ra thù hận, một số thì sợ hãi.


"Trong các nàng ấy có một số người bằng lòng sống như thế." Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư bằng cái nhìn dụ dỗ say mê huyễn hoặc, "Nếu mỹ nhân muốn, đương nhiên cái gì ta cũng chiều nàng."


Ninh Thư: "Ha ha, xin thứ cho kẻ bất tài, ngươi giỏi quá à."


Cung Vô Mị co giật da mặt rồi lại mỉm cười sai thuộc hạ: "Dù gì cũng hầu hạ bản tôn lâu như thế vậy cứ giết là được, đỡ cho chờ chết trong đau khổ, lòng bản tôn cũng không chịu được."


"Vâng." Thuộc hạ của Cung Vô Mị rút kiếm đâm thẳng vào trái tim các nàng mặc cho họ giãy giụa. Máu chảy lênh láng dưới đất, các cô gái không có cả cơ hội tạm biệt, mùi máu tanh nồng nặc đã lan khắp không khí.


Cung Vô Mị vuốt ve tay áo, chau mày: "Mau dọn dẹp đi, bản tôn không chịu nổi cái mùi này."


Ninh Thư khinh bỉ: "Ngửi mùi máu trên tay mình mà cũng không chịu được, đúng là kệch cỡm."


Cung Vô Mị vươn ngón tay trắng như ngọc đưa lên mũi ngửi, thản nhiên như không: "Mỗi lần bản tôn giết người xong đều rửa kĩ lắm, không có mùi đâu, mỹ nhân ngửi thử xem."


"Mùi máu đó đã hòa tan vào máu thịt ngươi rồi, không có cách nào rửa sạch được đâu." Ninh Thư nhìn Cung Vô Mị, "Ngươi đúng là một con rùa rụt cổ, ra vẻ ta đây trên người con gái rồi cướp đoạt sinh mệnh con gái nhà người ta."


"Mỹ nhân à..." Cung Vô Mị thè lưỡi liếm môi dưới, "Đừng thách thức sự kiên nhẫn của bản tôn, sớm muộn nàng cũng sẽ thần phục dưới háng bản tôn như các ả đàn bà ấy thôi."


Đúng là thô tục, đúng là loại hàng bị chơi nát, thế mà vẫn mạnh mồm lắm.


"Giáo chủ, khuyên ngươi một câu thật lòng nhé, đừng phóng túng dục vọng, ngươi đang uống rượu độc giải khát đấy. Mau đi bổ thận, ăn nhiều lợi thận đi. Chẳng phải bây giờ mỗi khi ấy ấy với con gái xong ngươi thường xuyên cảm thấy đau eo, hoa mắt chóng mặt, mãi vẫn chưa tỉnh táo à? Ta biết ngươi không quan tâm, ngươi cho rằng đó là sự thăng hoa, nhưng ta nói ngươi biết, tình trạng của ngươi đang rất nguy hiểm đấy."


Cung Vô Mị nhướng mày nhìn Ninh Thư đầy thú vị: "Bản tôn đang nghe nàng nói đây, còn gì nữa không?"


Cái đồ con rùa này, Ninh Thư thầm chửi trong lòng, nói tiếp: "Có phải mỗi lần đi tiểu bị đau, lúc giải quyết luôn tiểu rắt không?"


"Mỹ nhân, nghe những câu thô tục từ miệng nàng mà bản tôn cảm thấy hơi hưng phấn rồi đấy." Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt đào hoa, "Những bệnh trạng nàng nói bản tôn đều có, nàng cần xem thử không?"


Xem cái con mẹ mày, thứ bẩn tưởi.