[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 183: Nữ chính khổ không chịu nổi (62)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư sống trong Vô Ương Cung, Cung Vô Mị coi Ninh Thư là đại phu riêng, là thành viên dự bị của hậu cung. Nếu xảy ra chuyện gì thật thì sẽ nhào vào Ninh Thư.


Ninh Thư sờ thuốc độc may trong quần áo, nếu thằng đó dám dùng sức mạnh với cô, cô sẽ khiến hắn vỡ mạch máu luôn.


Không đúng, là nổ nội tạng luôn.


Chắc giờ Cung Vô Mị đang lăn lộn với một cô gái nào đó rồi, thương cho cô gái ấy, chẳng bao lâu nữa sẽ bị Cung Vô Mị tước đoạt sinh mệnh.


Cung Vô Mị luyện tà công gì đó, cướp đi căn nguyên âm của con gái, tróc ra từng sức mạnh sinh mạng của cô gái ấy.


Sao thằng cha này không luyện Quỳ Hoa Bảo Điển[1] luôn đi nhỉ, giải quyết tận gốc xong mọi chuyện luôn.


Mộc Yên La trong cốt truyện cũng có cùng số mệnh với các cô gái ấy, nàng ấy bị Cung Vô Mị bắt đến rồi lăn lộn một ngày một đêm. Điều khiến Cung Vô Mị vô cùng vui đó là Mộc Yên La chịu được rất lâu. Các cô gái khác chẳng bao lâu sẽ suy yếu, nhưng Mộc Yên La không có bệnh trạng ấy. Hơn nữa mỗi lần lăn lộn với Mộc Yên La xong điều động khí cũng thông thuận rất nhiều.


Nhất định là bảo bối rồi. Từ đó về sau Mộc Yên La bị Cung Vô Mị giam giữ, bị xem thành nô lệ tình dục thử đủ dạng cấm kỵ, xấu hổ không thôi.


Ninh Thư ôm ngực, cảm thấy thật amen, cơ thể nữ chính đúng là một dạng tồn tại đột phá.


"Tiểu thư Tiểu Hồng, giáo chủ của chúng ta cho gọi người qua." Một đệ tử ma giáo gọi Ninh Thư ở ngoài phòng.


"Khụ..." Ninh Thư ho khan một tiếng, chỉnh sửa quần áo và cầm hòm thuốc đến phòng của Cung Vô Mị theo đệ tử.


Trong sơn động nhưng được bố trí rất đẹp, có cầu nhỏ suối chảy, có vườn hoa núi giả, có cả một số cô gái trong vườn hoa thấy Ninh Thư thì đánh giá cô.


"Ngươi là người mới đến?" Một cô gái cản Ninh Thư lại hỏi Ninh Thư: "Ngươi đến cướp giáo chủ với ta ư?"


Ninh Thư: ...


Cái mẹ gì vậy?


Ninh Thư cầm tay cô gái lên và bắt mạch cho cô ta rồi cô lắc đầu, lại là một cô gái đã ngủ với Cung Vô Mị. Cô gái này khá khẩm hơn các cô gái trước một chút, nếu như không lăn lộn với Cung Vô Mị nữa thì chưa biết chừng có thể sống thêm một thời gian.


Ninh Thư nhìn các cô gái trong vườn hoa và lắc đầu, chẳng biết lúc nào sẽ bị vứt bỏ như các cô gái kia, trở thành sống không bằng chết đây.


"Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi có phải cô gái được giáo chủ nhận vào Vô Ương Cung không?" Cô gái hỏi Ninh Thư, đôi mắt nhìn Ninh Thư chằm chằm đầy ghen ghét, "Bây giờ ngươi định đến phòng giáo chủ à?"


Đương nhiên là Ninh Thư nhìn thấy sự ghen ghét trong mắt cô gái này, vừa đáng thương lại đáng trách, cô ta lại đi ghen ghét cô vì thứ hàng nát như Cung Vô Mị.


Ninh Thư không quan tâm cô ta, cô gái kia thấy dáng vẻ của Ninh Thư thì bĩu môi: "Đắc chí cái nỗi gì, bị giáo chủ chơi rồi lại chẳng bám lấy giáo chủ ấy. Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi đi đâu đấy."


"Ngươi đứng lại đó." Cô gái muốn kéo Ninh Thư lại nhưng đệ tử ma giáo bên cạnh đã quát cô gái đó: "Hỗn xược."


"Lưu quản sự." Cô gái cười nịnh nọt với đệ tử ma giáo, hỏi: "Sao giáo chủ không đến tìm ta thế?"


Lưu quản sự khinh ra mặt, "Giáo chủ có việc của giáo chủ, ngươi cứ đợi là được rồi."


"Vâng, vâng."


Cô gái này không quá xinh đẹp, chỉ được coi như xinh xắn thôi, có thể thấy cô ta yêu Cung Vô Mị.


Cái con rùa rụt cổ Cung Vô Mị kia đúng là cái đồ nghiệp chướng, không chỉ huỷ hoại cơ thể con gái nhà người ta mà còn lừa gạt tình cảm nữa. Mặt Cung Vô Mị quá quyến rũ, có rất ít cô gái khống chế được.


Ninh Thư được đưa đến trước phòng Cung Vô Mị, cô đến cửa, cửa phòng rộng mở, bên trong có tiếng tình yêu vọng ra. Cách lớp lụa mỏng trên giường lấp ló có bóng người đang di chuyển với tư thế áp người. Có tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng da thịt chạm vào nhau mờ ám.


Ninh Thư cảm thấy thua, tại sao lúc nào cũng bắt cô xem hình ảnh giới hạn này thế nhỉ.


Lưu quản sự bảo Ninh Thư: "Mời tiểu thư Tiểu Hồng vào, giáo chủ đợi người ở bên trong đấy."


Ninh Thư chỉ vào trong và ngạc nhiên hỏi: "Giờ vào á? Không đợi giáo chủ nhà ngươi xong việc à?"


"Đã đến thì vào trong đi." Tiếng Cung Vô Mị thở dốc dụ hoặc vọng ra.


Lưu quản sự khom lưng ra hiệu mời Ninh Thư, Ninh Thư cầm hòm thuốc vào trong.


Vừa vào Ninh Thư đã ngửi thấy mùi lạ, đúng là khiến người ta muốn phát điên mà.


"Lại gần đây chút đi, đứng xa thế khám bệnh cho bản tôn kiểu gì." Giọng Cung Vô Mị hơi kiềm chế, hắn nói với Ninh Thư: "Qua đây bắt mạch cho bản tôn."


Phắc diu, thằng cha này không có cả tự trọng nữa rồi, muốn người ta đứng ngoài quan sát luôn, chịu.


Ninh Thư vén lụa mỏng ra là thấy Cung Vô Mị chồm cả người lên cô gái trên chiếc giường rộng lớn. Cả người cô gái ửng hồng, lúc ngoảnh sang nhìn Ninh Thư còn cắn môi đầy quyến rũ.


Ninh Thư cảm thấy mình bị lũ này làm cho hỏng hết cả người rồi. Trước đây người ta rõ là trong sáng, rõ là thuần khiết, mà giờ nhìn thấy cảnh này đã không còn mặt đỏ tim đập nữa rồi.


Ninh Thư ngồi lên ghế bên cạnh, thấy trên bàn có hoa quả thì cầm một quả lau vào áo rồi gặm. Cô ngồi nhìn Cung Vô Mị trên giường liên tục đổi các tư thế, ra ra vào vào, khiến mặt cô gái ứ máu.


Hống hách cái nỗi gì, nam trên nữ dưới đâu có tốt, thận đã hư lại còn hành hạ mình như thế, đúng thật là... Ninh Thư cũng không biết nên nói sao.


Ninh Thư gặm hoa quả nhồm nhoàm nhìn các động tác thay đổi trên giường. Cung Vô Mị ngoảnh sang nhìn thoáng qua Ninh Thư đang gặm trái cây với đôi mắt không có tiêu cự.


Cung Vô Mị rú nhẹ một tiếng, ngửa đầu sung sướng, mồ hôi hột nhỏ giọt trên người, lúc hất đầu cũng vẩy ra cả mồ hôi. Ninh Thư nhìn Cung Vô Mị, cuối cùng cũng kết thúc rồi, mặt cô gái kia như đã được giải thoát.


Cung Vô Mị vừa kết thúc thì ngay lập tức có người đến quấn cô gái trên giường vào chăn mang đi rồi mở cửa sổ thông khí.


Ui cha, thằng cha Cung Vô Mị này sống như hoàng đế ấy. Ninh Thư để hột xuống bàn, cô lau tay và hỏi Cung Vô Mị: "Cảm thấy hoa mặt chóng mặt đúng không?"


Cung Vô Mị không mặc quần áo, hắn chỉ phủ lớp chăn mỏng lên vật xấu xí giữa hai chân, người ngợm nồng nặc mùi hormone, giọt mồ hôi chảy trước ngực trông cũng quyến rũ đấy.


Cung Vô Mị nghe thấy câu hỏi của Ninh Thư thì nhếch cánh môi hồng, "Nàng thấy dáng vẻ của ta giống như hoa mắt chóng mặt à?"


"Trông kìa, đã thận hư còn ra mồ hôi trộm. Đi tắm cái đi, ta là đại phu, ngươi phải nghe lời ta." Ninh Thư lắc đầu, nói với Cung Vô Mị: "Tóm lại là ngươi có cần ta chữa cho không đấy, chẳng lẽ ngươi định ngăn nội thương bằng đàn bà cả đời à? Lỡ mai kia ngươi già rồi không ấy ấy được nữa thì phải làm sao? Ngươi sẽ nổ nội tạng rồi chết. Mà ngươi không biết tiết chế như thế thì trước sau gì cũng vô năng. Ngày nào cũng cày cấy, ngày nào cũng quấn quít với đàn bà là trị ngọn không trị tận gốc."


Ninh Thư khuyên chân thành.


_


Chú thích


1. Quỳ Hoa Bảo Điển: bí kíp võ công yêu cầu người luyện tự thiến thành thái giám.