[Quyển 2] Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 152: Vợ và chị vợ (20)



Sáng tinh mơ, Lâm Lang thức dậy đầu tiên, cô nửa ngồi trên giường chải sơ lại đầu tóc rối bù. Lâm Lang nhìn đồng hồ báo thức hình cú mèo trên tủ, vừa vặn 8 giờ đúng.

"Thiếu Kiệt?"

Cô gọi một tiếng, đối phương đưa lưng về phía cô, chăn bông lỏng lẻo che kín eo cậu.

Lâm Lang vén chăn xuống giường, chọn trong tủ đồ một chiếc váy liền áo dài tay rồi mặc vào, kiểu cổ cao vừa lúc che lại dấu hôn xanh tím trên cổ.

Dưới lầu có tiếng vang.

Mẹ Đường dậy sớm đang dọn thức ăn lên bàn, Lâm Lang xắn tay áo hỗ trợ, hai mẹ con nói chuyện phiếm về mấy chuyện lặt vặt thường ngày.

"Aiz, con coi hôm qua em gái con thật là, dù giận tới cỡ nào thì cũng đâu được ném nhẫn cưới lung tung!"

Mẹ Đường nói tiếp, "Cũng may người nhà nhặt lại được, bằng không... aiz! Đợi lát nữa mẹ sẽ trả nó về, miễn làm hai vợ chồng son vì chuyện này lại xảy ra mâu thuẫn."


Lâm Lang rót sữa bò ấm vào ly, nghe vậy cười nói, "Mẹ à, hôm qua mẹ cũng bận cả ngày rồi, việc nhỏ như vậy cứ để con làm cho, hôm nay mẹ nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, rồi trò chuyện với Thái Hậu mới được!"

"Nếu chán thì rủ cha chơi cờ, dạo này ông ấy ở chỗ bác Trần thắng liên tiếp vài ván, đi đường cũng mang theo gió, trông đắc ý lắm mẹ à, mẹ phải triệt tiêu uy phong của ông ấy mới được."

Cha Đường từ phía sau đi tới, dùng cuộn báo gõ vào đầu của con gái lớn, "Mới sáng sớm đã xúi giục mẹ con chỉnh cha, có phải cha con đối xử với con tốt quá nên mới vậy đúng không? Con đúng là đứa ranh không có lương tâm mà."

Lâm Lang nhấp miệng cười khẽ, người một nhà hoà thuận vui vẻ.

Từ Thiếu Kiệt đi xuống lầu, ăn cơm sáng xong liền đến công ty đi làm.


Trong quá trình cậu có nhìn Lâm Lang vài lần, nhưng lúc vợ mình nhìn lại thì nhanh chóng vùi đầu ăn cơm.

"Thiếu Kiệt sao thế? Hôm nay trông nó cứ bần thần sao ấy." Mẹ Đường nói.

"Thiếu Kiệt ở một mình quen rồi, nên có lẽ cậu ấy chưa thích nghi được việc sinh hoạt trong một đại gia đình, chờ cậu ấy quen dần là được." Lâm Lang thản nhiên uống sữa bò.

Mẹ Đường dẫn cô xuống gara, còn thúc giục chồng mình xách mấy thùng đồ ăn vặt nhập khẩu bỏ vào cốp xe, toàn là đồ con gái nhỏ thích ăn.

"Lâm Lang, nếu em con lại nói mấy lời hỗn hào nữa thì con cứ coi như không nghe thấy đi! Đứa nhỏ đó chỉ biết giở thói đó thôi, bị chiều hư rồi."

"Mỹ Linh là em con, con sẽ không để bụng."

"Ừ, vậy con đi sớm về sớm."

Tài xế lái xe đưa Lâm Lang đến biệt thự An gia.

Hôm nay là thứ hai, An Lan đã đi học.


Nhưng An Anh lại không đi làm.

Lâm Lang ấn chuông, vẻ mặt của người mở cửa có chút kinh ngạc.

Đường Lâm Lang và Đường Mỹ Linh là chị em sinh đôi, tướng mạo cả hai không khác nhau là mấy, đây lại là lần đầu tiên Lâm Lang đến thăm, người giúp việc trẻ tuổi còn tưởng rằng là bà chủ nhà mình, có chút ngạc nhiên đón cô vào nhà, "Bà chủ, sao, sao bà lại ở bên ngoài? Chẳng phải bà đang ở lầu hai..."

Cô ta quay đầu nhìn hướng lầu hai, vẻ mặt hết sức mê mang.

Lâm Lang chỉ mỉm cười không nói lời nào, cô nghe thấy tiếng khóc la từ trên lầu truyền tới.

Cô đi lướt qua người người giúp việc, đi đến chỗ cầu thang.

Cô gái trẻ tuổi mở cửa cho cô hoảng hốt đứng tại chỗ, từ trí nhớ mơ hồ ít ỏi của mình nhớ lại, hình như bà chủ có một người chị sinh đôi.

Đến khi Lâm Lang đi tới lối rẽ cầu thang, cô ta sực nhớ những người khác không được lên lầu hai trừ phi ông chủ cho phép.
"Từ từ, cô không được đi lên..."

Nhưng mà đã quá muộn.

Lâm Lang đã thấy cảnh tượng không thể chịu được đó.

An Anh cầm roi quất vào người Đường Mỹ Linh.

Cô ta co rúm người, chết lặng chịu đựng.

Trong ánh mắt tan rã của Đường Mỹ Linh rõ ràng phản chiếu bóng dáng của chị mình, cao quý, tao nhã, là bông hoa gấm nở trên đầu cành, còn cô ta... yếu đuối, ngu xuẩn, còn chẳng bằng bùn trên mặt đất.

Đường Mỹ Linh cười tự giễu, chị ta tới đây là để xem trò hề của mình chứ gì?

Có điều chẳng sao cả, cô ta đã thành ra như vậy rồi.

Hẳn là Đường Lâm Lang vui vẻ lắm nhỉ? Chị ta đã báo thù mình thành công, gấp mười gấp trăm lần.

Cô ta bây giờ sống không bằng chết.

Tia sáng trong đôi mắt Đường Mỹ Linh dần dần lụi tàn.

"Anh... anh làm gì em tôi?"

Nhưng ngoài dự đoán của Đường Mỹ Linh, lần này chị ta không châm chọc hay mỉa mai gì, ngược lại nhào lên người cô ta thế cô ta ăn một roi của An Anh.
Đường Mỹ Linh trừng lớn hai mắt, không thể tin tưởng nhìn chị ta.

"Mỹ, Mỹ Linh, xin lỗi em, chị hai tới trễ." Ngón tay Lâm Lang run rẩy vuốt v3 vết thương sau lưng cô ta, lẩm bẩm mà nói, "Đều là lỗi của chị, hôm qua em cho chị xem miệng vết thương, chị còn tưởng rằng em đang khoe ân ái giữa hai vợ chồng em với chị, hoá ra, hoá ra hắn ta thật sự ngược đãi em..."

"Nếu chị nhận ra sớm hơn thì tốt biết mấy, lúc đó em sẽ không chịu khổ nhiều như vậy... thật xin lỗi, Mỹ Linh!"

Nước mắt Lâm Lang nhỏ giọt xuống cổ của Đường Mỹ Linh, vô cùng ấm áp.

Đường Mỹ Linh ngẩn ra.

Tại sao chứ? Không phải chị ta ghét mình lắm sao? Cớ gì sẽ lộ ra vẻ mặt thương tâm như vậy?

Cớ gì... sẽ khóc vì mình chứ?

Không biết từ khi nào bắt đầu, Đường Mỹ Linh lại oán hận người chị gái ưu tú của mình, lúc nào cũng phải đối nghịch với chị ta, thứ chị ta có, cô ta nhất định phải cướp cho bằng được, dù phải dùng bất kì thủ đoạn gì đi nữa, cứ việc hai người là chị em sinh đôi, là hai người vốn phải thân thiết nhất.
Chị hai ôm cô ta như thế, vẫn là lần đầu tiên.

Khi đầu óc của nữ chủ đang rối bời, Lâm Lang lập tức nhìn An Anh đang kinh hoảng ra mặt, âm trầm mà nói, "Không thể tha được, cầm thú làm hại em tôi, tôi tuyệt đối không tha cho hắn."

An Anh cố giả vờ trấn định, miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, hắn đang tìm cách thoát thân, nhưng lúc này Lâm Lang có chuẩn bị mà tới. Trước khi ra ngoài cô còn cố ý chọn một tài xế có 'kinh nghiệm phong phú', vị tài xế này là quân nhân xuất ngũ, cơ bắp cường tráng, lực uy hϊếp mười phần.

Lúc này tài xế đang xách hai thùng đồ ăn vặt nặng trĩu, mặc tối thui nhìn chằm chằm An Anh, da đầu hắn thoáng chốc tê dại.

"Chị vợ chị nói gì thế? Em và Mỹ Linh chỉ đang chơi vài trò tình thú giữa vợ chồng với nhau mà thôi, cô ấy cũng thích lắm mà." An Anh hít sâu một hơi, giọng điệu ngầm uy hϊếp, "Đúng không, Mỹ Linh?"
Lâm Lang giống như trấn an chó con bị thương, thuần thục xoa đầu Đường Mỹ Linh, nhẹ giọng dỗ dành, "Mỹ Linh, em đừng sợ, có chị hai ở đây, hắn ta không làm hại em được nữa. Em cứ việc nói, có phải An Anh đã ngược đãi em không?"

Đường Mỹ Linh run bần bật, cô ta cực kì cẩn thận ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt Lâm Lang.

Ánh mắt chị hai phô dệt một làn sóng mỏng lênh đênh, như thương tiếc, như đau lòng, lại như hối hận.

Trong nháy mắt kia, cảm xúc của Đường Mỹ Linh hoàn toàn sụp đổ.

Cô ta ôm Lâm Lang gào khóc, như thể muốn đem tất cả uất ức, sợ hãi và đau đớn trút hết ra ngoài, "Chị hai, là nó, chính là nó, An Anh nó ngược đãi em, nó dùng cây roi rất đau rất đau này đánh em, còn bắt em sủa tiếng chó..."

Lâm Lang báo cảnh sát ngay lập tức.

Bởi vì bác tài xế đứng cạnh như hổ rình mồi, người đàn ông này không dám lộn xộn, chỉ đành trơ mắt nhìn xe cảnh sát rẽ vào nhà mình.
Lúc ghi lời khai, Đường Mỹ Linh cũng muốn ôm chặt Lâm Lang, cô ta sợ chỉ cần buông lỏng tay một chút thì người 'chị gái dịu dàng' vừa cứu mình ra khỏi địa ngục này lại biến mất tăm.

"Thành thật xin lỗi, cảm xúc của em tôi khá kích động, có thể để tôi tiếp tục ở bên em ấy không?" Lâm Lang vừa trấn an Đường Mỹ Linh vừa hỏi ỷ kiến nữ cảnh sát.

Nữ cảnh sát tỏ vẻ khoan dung với tình huống của cô ta, cầm lấy vở dò hỏi mọi chuyện Đường Mỹ Linh gặp phải trong An gia.

Đường Mỹ Linh há miệng thở dốc, phát hiện những kí ức kia quá mức trầm trọng, nước mắt lại không kiềm được mà chảy xuống, kết quả nửa ngày cũng chưa có tiến triển. Chị gái cô ta kiên nhẫn trấn an, "Mỹ Linh, không sao đâu, em cứ nói đi, ở đây chỉ có chị hai và chị cảnh sát, em đừng khẩn trương, nha?"
Cô dùng môi chạm lên trán Đường Mỹ Linh.

Trong mắt nữ cảnh sát, đây là một cặp sinh đôi nhan giá trị nghịch thiên, người chị dịu dàng nhã nhặn lịch sự, người em mảnh mai đáng thương, chị ôm lấy em dịu dàng cẩn thận an ủi, một khung cảnh vô cùng ấm áp.

Tình cảm giữa hai chị em này thật tốt.

Nữ cảnh sát nghĩ như thế.

Cảm xúc của Đường Mỹ Linh dần dần bình phục.

Lâm Lang đưa Đường Mỹ Linh về Đường gia, mẹ Đường ôm con gái nhỏ khóc rống không thôi, "Xin lỗi con, đều do mẹ không tốt, không chịu để tâm kĩ càng tới con, nên con mới..."

Cha Đường quay mặt đi, đáy mắt ngấn lệ.

Sống sót sau tai nạn, Đường Mỹ Linh dường như vẫn chưa thích nghi được một thế giới vô cùng dịu dàng với cô ta như vậy, đứng như trời trồng ở đó, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, gương mặt nhỏ tái nhợt, "Chuyện này không liên quan tới mẹ, là do ánh mắt của con không tốt..."
Mẹ Đường vô cùng kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên bà nghe được con gái nhỏ nói được lời như vậy, dịu hiền và ngoan ngoãn, như thể đã biến thành người khác.

Lâm Lang đứng bên cạnh, vén tóc mai bên tai, nói, "Mỹ Linh về nhà nhất định đói bụng, chị hai xuống bếp nấu gì đó cho em ăn, em muốn ăn gì? Nấu chút cháo kê nha?"

Cô chỉ mới bước một bước, một bàn tay nhỏ nhút nhát sợ sệt túm lấy góc áo cô, "Em, em cũng đi theo."

Lâm Lang quay đầu, đối diện với một đôi mắt gợn sóng lăn tăn, làm người khác không nỡ chối từ.

"Ừ."

Cô khẽ mỉm cười.

Đường Mỹ Linh ngẩn ngơ.

Đến giờ cô ta mới phát hiện chị hai cười rộ lên rất đẹp, một nụ cười dịu dàng mà hàm súc, tựa như ánh mặt trời ngày xuân từ từ rọi xuống đất, ấm áp lạ thường.

Đường Mỹ Linh lấy lại tinh thần, cũng nhanh chóng cười một cái với Lâm Lang.
Có điều Đường Mỹ Linh hiển nhiên vẫn chưa quen với hình thức 'chị em hoà thuận' như này, nụ cười trên mặt rất cứng đờ.

"Ngốc quá, không muốn cười thì đừng cố làm gì, em chỉ cần là chính mình là đủ rồi."

Lâm Lang véo mũi em gái một chút, ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều, "Đi thôi, chị hai nấu đồ ăn ngon cho em."

Đường Mỹ Linh cúi đầu nắm lấy góc áo Lâm Lang, bước từng bước nhỏ theo cô vào phòng bếp.

"Haizz, nấu món gì bây giờ?" Lâm Lang buồn rầu.

"Chị hai nấu món gì, Mỹ Linh cũng, cũng thích." Cô ta nhỏ giọng đáp lại.

Mẹ Đường nhìn bóng dáng hai chị em quấn quýt nhau, trong lòng rốt cuộc cũng có điều gì đó an ủi.

Cuối cùng Lâm Lang nấu một mâm cơm cà ri thịt gà.

"Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu." Lâm Lang mỉm cười lấy một hạt cơm trên khoé miệng cô ta xuống.
Hành động thân thiết như thế chưa từng xảy ra ở trước kia.

Ngực Đường Mỹ Linh hơi chát, tìm mọi cách nhấm nháp bữa cơm này.

Định nghĩa chị em rốt cuộc là cái gì?

Đến tột cùng chị ta đã đối xử với đứa em gái tùy hứng điêu ngoa này ra sao?

Có quá nhiều quá nhiều nỗi băn khoăn làm Đường Mỹ Linh không thể hiểu rõ.

Cô ta không rõ tại sao chị hai lại chợt đối xử tốt với cô ta như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì đau lòng cô ta?

Nhưng trước đó khi hai người xé rách da mặt, chị ta còn nói muốn cô ta hai bàn tay trắng, cướp đi mọi thứ của cô ta.

Đường Mỹ Linh nhớ tới một Lâm Lang tựa như ác ma đã cảnh cáo cô ta ngày đó, cơ thể lại không kiềm được bắt đầu run rẩy. Chẳng lẽ cô ta lại rơi vào một cái bẫy khác? Bây giờ chị ta đối xử tốt với mình như vậy cũng là có âm mưu?
"Mỹ Linh?" Lâm Lang thấy cô ta không tập trung, gọi một tiếng.

Đường Mỹ Linh nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, không nói gì thêm, cúi đầu và cơm.

Bây giờ nữ chủ như chim sợ cành cong, gió thổi cỏ lay một chút cũng khiến thần kinh yếu ớt của cô ta mẫn cảm nửa ngày.

"Đợi lát nữa nấu nước ấm tắm rửa rồi đi ngủ một giấc đi." Lâm Lang đi vào phòng của Đường Mỹ Linh, cô ta đang đứng ở ban công nhìn vườn hoa phía dưới, Lâm Lang duỗi tay vỗ nhẹ bả vai cô ta.

Đường Mỹ Linh chợt cảm thấy có một con rắn độc bò ở đầu vai, thét lên sợ hãi nhảy ra xa.

"Mỹ Linh... em sợ chị tới vậy ư?"

Lâm Lang cụp mắt, có vài phần khổ đau.

"Không phải, em..." Đường Mỹ Linh vội vàng giải thích.

"Bỏ đi, chị hiểu ý em rồi, sau này chúng ta vẫn nên bảo trì khoảng cách." Lâm Lang lùi về sau một bước, gương mặt xinh đẹp đượm vẻ cô đơn, "Chị hai không quấy rầy em nữa."
Nói xong liền xoay người rời đi, đầu ngón tay chỉ mới chạm chốt cửa, vòng eo đã bị người phía sau ôm chặt lấy.

Quần áo sau lưng cô ướt sũng.

"Đừng, đừng rời khỏi Mỹ Linh."

Đường Mỹ Linh bây giờ rất sợ ở một mình.

Tiếng khóc nỉ non từ phía sau vang lên, "Đầu óc em rất đần độn, thật sự không biết bây giờ nên làm gì mới phải. Cũng không biết tại sao chị hai lại đối xử tốt với em như thế? Chẳng phải chị... ghét em lắm sao?"

"Đúng, chị hai rất ghét em." Lâm Lang nói.

Cơ thể Đường Mỹ Linh cứng đờ, cô ta không ngờ Lâm Lang lại nói trắng ra như thế.

"Chị hai rất ghét em gần gũi với những nam sinh kia, bọn họ có thể kề vai sát cánh bên em, mà chị hai lại không thể, bởi vì Mỹ Linh ghét chị hai."

"Chị hai ghét em quen hết tên này đến tên khác, đêm không về ngủ, mùi trên người em lại có thêm mùi của người khác, chỉ cần tưởng tượng như thế thì chị đã hận mình không thể làm thịt hết bọn họ."
"Chị, chị hai?" Đường Mỹ Linh có chút bị doạ tới rồi.

Giọng điệu của chị thật xa lạ, không mềm mại ấm áp giống như trong trí nhớ.

Lâm Lang xoay người lại, tiến lên một bước, Đường Mỹ Linh không khỏi lùi về sau một bước, tấm lưng chạm vào vách tường lạnh lẽo.

Vầng sáng nhợt nhạt mạ lên gương mặt cô, đẹp như người trong tranh vẽ.

"Tất cả cũng bởi vì, chị hai thích em..."

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của chị gái nhỏ Lâm Lang, nữ chủ bị giật mình tới mức đầu choáng mắt hoa, mất luôn khả năng tự hỏi.

"Sao, sao lại thế được? Chị không trách em cướp đồ của chị ư?" Cô ta lắp bắp mà nói, "Em còn cáo trạng với cha mẹ, còn nói bậy về chị..."

"Hai ta là chị em, sao chị lại chỉ vì việc nhỏ này mà trách cứ em được?"

Lâm Lang thở dài một tiếng, "Chỉ cần là thứ em thích thì chị hai sẽ cho em hết, nhưng ngoại trừ đàn ông, chị hai nhất quyết không đồng ý để bọn họ cướp mất em đi. Chị hai biết em rất thích Thiếu Kiệt, nhưng chị lại không thích ánh mắt em chỉ chăm chú nhìn mỗi cậu ta, nên chị hai quyết định kết hôn với cậu ta, vậy thì em sẽ không thích cậu ta nữa..."
Đường Mỹ Linh bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Nhưng mà, ngày đó, chị hai lại thấy hai người cùng đi ra từ một căn phòng."

"Giây phút đó, chị hai rất tức giận, cũng rất sợ, sợ em sẽ thật sự bị cậu ta cướp đi."

Lâm Lang nói, "Đại khái là quá xúc động, trong lúc giận dữ nhất thời nói không lựa lời nên mới nói những lời như thế với em. Thành thật xin lỗi, Mỹ Linh, chị hai thật sự không muốn làm em bị tổn thương, chỉ là như một đứa con nít, muốn thông qua cái cách đe doạ ấu trĩ ấy, hy vọng em có thể chú ý tới chị."

"Đến nỗi An Anh, chị hai cũng bị hắn ta lừa, không ngờ rằng dưới lớp bề ngoài bảnh bao kia lại là một kẻ khẩu phật tâm xà như thế, mới làm em chịu khổ nhiều như vậy."

"Em tha thứ cho chị hai được không?"

Trán hai chị em chạm vào nhau, tóc của cô tản ra mùi hương thoang thoảng thơm mát. Đường Mỹ Linh bối rối, hai tay áp lên bộ ngực tinh xảo mềm mại của chị mình, bỗng cảm thấy phỏng tay, vội vàng rút tay về, dường như không yên lòng, cánh tay rũ xuống bên người thỉnh thoảng siết chặt ngón tay.
"Em, em cũng không biết nữa..."

Ánh mắt Đường Mỹ Linh vô định.

Dưới ánh đen mông lung mờ tối, hai má cô ta ửng đỏ, màu sắc tựa như quả đào xuân xinh đẹp căng mọng.

Lại lừa thêm được một đứa.

Lâm Lang nghĩ thầm.

Oscar lại nợ cô thêm một cục người vàng phát sáng rồi.