[Quyển 2] Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 153: Vợ và chị vợ (21)



Chỉ trong vòng một đêm, tình cảm của hai chị em đột nhiên trở nên thân thiết, vết rách từng có đã được vá lại không thấy dấu vết, đã vậy còn mỗi ngày đi với nhau như hình với bóng.

Lúc đầu người Đường gia còn có chút không quen, rồi sau này cũng quen dần.

Từ Thiếu Kiệt tan tầm về nhà, lại lần nữa thấy Đường Mỹ Linh nằm lên đùi vợ mình, hai chị em thân mật khăng khít thảo luận những món hàng trên Tạp chí Thu Đông, Từ Thiếu Kiệt nhíu mày, nhưng chung quy vẫn chưa nói gì.

"Thiếu Kiệt, cậu về rồi."

Lâm Lang vỗ nhẹ đầu vai Đường Mỹ Linh, ý bảo cô ta ngồi dậy.

"Đi làm cả ngày hôm nay cũng vất vả rồi." Cô đứng dậy cởϊ áσ khoác tây trang cho Từ Thiếu Kiệt, "Còn chút trái cây trong tủ lạnh, tôi đi ép một ly nước trái cây cho cậu nhé?"

Gương mặt của vợ mang nụ cười ấm áp, con ngươi tươi đẹp như làn nước mùa xuân, trong đó chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng cậu. Sợi dây đang căng chặt trong đầu Từ Thiếu Kiệt cuối cùng cũng lơi lỏng.


Người cũng đã chết rồi, cậu không muốn truy cứu chuyện trong quá khứ nữa.

Cứ như vậy từ từ để nó trôi qua đi.

Một ngày nào đó, trong lòng cô sẽ chỉ còn lại cậu.

Người được ở bên cô tới già cũng chỉ có cậu mà thôi.

Từ Thiếu Kiệt nghĩ thế, dựa vào cạnh cửa nhà bếp nhìn bóng dáng Lâm Lang đang vội đông vội tây vì mình, nụ cười hạnh phúc vô thức xuất hiện bên môi.

"Nè."

Lâm Lang đưa cho cậu một ly nước ép anh đào đỏ tươi.

Cậu cầm lấy uống một miếng, mùi vị ngọt ngào lan tràn khắp khoang miệng.

Đáy mắt cậu lướt qua một tia chán ghét rất khó phát hiện, nhưng vẫn mỉm cười uống hết.

Từ Thiếu Kiệt không thích đồ ngọt, cậu thật sự ghét cay ghét đắng mấy thứ đồ ăn ngọt ngấy kia. Lúc làm bánh sinh nhật cho Lâm Lang cũng thế, cậu không chịu nổi mùi nhão nhoét của bơ nên dứt khoát làm một cái bánh kem siêu cay khác người, thế thì ít nhất cậu cũng có thể ăn chung vài miếng với Lâm Lang.


"Sao lại là anh đào?" Cậu thuận miệng hỏi một câu, "Chị thích nó tới vậy ư?"

Lâm Lang bỏ quả đỏ vừa được rửa sạch vào máy ép, chuẩn bị cũng làm một ly cho mình, quay lưng về phía cậu lắc lắc đầu, "Nếu so với anh đào thì tôi thích xoài hơn, có điều nếu Thiếu Kiệt cậu thích thì tôi cũng phải thử thích theo chứ."

Từ Thiếu Kiệt hơi nhướng mày, ngờ ngợ hỏi một câu, "Em nói thích anh đào lúc nào?"

Lâm Lang quay đầu, tựa như bà mẹ nhìn chăm chú đứa con ưa gây sự nhà mình, dung túng sự 'khẩu thị tâm phi' của cậu, "Được rồi, cậu thích anh đào, cũng thích đồ ngọt, con trai thích mấy thứ này cũng chẳng có gì phải mắt mặt."

Từ Thiếu Kiệt nhéo cái ly, bản năng cảm thấy không thích hợp.

Loại cảnh tượng khiến cậu không thoải mái này lại xảy ra lần nữa lúc chạng vạng.


"Đây là gì?"

Người đàn ông lau khô tóc, liếc mắt thì thấy một hộp quà màu tím được buộc lại bằng dải lụa màu đỏ vàng.

"Cậu quên à? Hôm nay là ngày kỉ niệm chín năm hai đứa yêu nhau, tôi chuẩn bị quà tặng riêng cho cậu."

Lâm Lang ngồi gấp quần áo, ngẩng đầu cười với cậu, "Mở ra xem thử đi, tôi chắc chắn cậu sẽ rất thích."

Lòng Từ Thiếu Kiệt dâng lên một dòng nước ấm nhè nhẹ, cẩn thận tháo dải lụa ra.

Một chiếc bút máy khảm bạc lẳng lặng nằm trong hôm quà, lộ ra bình mực lấp lánh màu ngọc bích.

"Pelikan?" Cậu nhìn thấy logo của nhãn hiệu bút.

"Đúng vậy, bút này là sản phẩm phiên bản giới hạn, tôi đặt hàng lâu lắm mới lấy được đó." Giọng của Lâm Lang không khỏi chứa chút đắc ý nhè nhẹ.

Người đàn ông lâm vào trầm tư.

Cậu rất hiếm khi để ý nhãn hiệu này, bình thường cũng sẽ không dùng.
Ngược lại người kia có sưu tầm một vài món đồ như vậy.

Trong đầu Từ Thiếu Kiệt đột nhiên hiện lên một ý nghĩ vớ vẩn.

Nước ép anh đào, đồ ngọt, bút máy Pelikan…

Những thứ đó không phải đều là sở thích của Lâm Duy Tĩnh sao?

Cậu bỗng quay đầu nhìn về hướng vợ mình, ánh đèn vàng cam phác hoạ nên dáng người yểu điệu của cô, một đầu tóc đen chưa buộc lười biếng xoã tung sau lưng, lâu lâu giơ tay vén lại vài sợi tóc mái che khuất tầm mắt, tư thái dịu dàng nhã nhặn.

Đây là dáng vẻ mà cậu quen thuộc, nhưng tại sao cậu lại vô cớ cảm thấy sợ hãi?

"Sao thế, Thiếu Kiệt?"

Lâm Lang ngẩng đầu, "Sao sắc mặt của cậu khó coi thế, bị bệnh gì à?" Nói xong cô đi tới, vươn tay chạm vào trán cậu.

Từ Thiếu Kiệt ngơ ngẩn nhìn gương mặt gần trong gang tấc của cô.

Sự quan tâm của cô không giống giả vờ.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy không thể yên tâm, hơn nữa vẫn cứ nghĩ mãi một vấn đề:

Người đang đứng trước mặt chị bây giờ, là Từ Thiếu Kiệt, hay là… Lâm Duy Tĩnh?

Từ Thiếu Kiệt lại bị mất ngủ, một lần là vì Lâm Lang mất tích, làm cả đêm đó cậu không ngủ được.

Mà ngay lúc này, cậu nằm trên chiếc giường mềm mại trắng tinh, người cậu yêu nhất đang gác đầu lên cánh tay cậu chìm vào giấc ngủ, tóc của vợ cậu dường như toả ra mùi hương nhàn nhạt mê người.

Loại mùi hương thuộc về cô như này mỗi lần đều làm cậu mê mẩn đến mức mê mang, không có cách nào khống chế được bản thân mình.

Người đàn ông do dự một chốc, từ trong chăn chậm rãi vươn tay, bắt đầu tháo cúc áo ngủ của vợ mình ra. Những chuyện xảy ra ban ngày làm cậu rất bất an, Từ Thiếu Kiệt cần phải thông qua phương pháp nào đó để gấp gáp chứng minh sự tồn tại của mình —— chứng minh cậu không phải là vật thay thế của bất kì ai.
Cậu dịu dàng liếʍ ʍúŧ cổ cô, rơi vào cảnh đẹp.

"Duy Tĩnh, đừng…"

Động tác của Từ Thiếu Kiệt đột nhiên sững lại.

Hai tay cậu đè lên tóc Lâm Lang, đối phương dường như muốn xoay người, nhưng cậu vẫn không buông tay ra.

Cơn đau do da đầu bị xé làm cô gái mở bừng mắt.

Vóc dáng tuấn tú của người đàn ông bị bao trùm bởi bóng đen mờ nhạt, không thấy rõ nét mặt.

"Duy Tĩnh?" Cô mơ mơ màng màng gọi một tiếng, giọng nói uyển chuyển đa tình dường như có thể tích được nước trong, đó là sự thân mật chỉ dành cho người yêu của mình.

Từ Thiếu Kiệt nháy mắt nổi đoá, cậu nâng cằm Lâm Lang lên, không màng tiếng kêu đau của đối phương, lạnh lùng mà nói, "Chị nhìn cho kĩ vào, nhìn kĩ người đang bên cạnh chị bây giờ rốt cuộc là ai? Lâm Duy Tĩnh?"

"Tên đó cũng hôn chị giống như em hả?"
Lâm Lang hơi sửng sốt, dường như vừa tỉnh giấc, vẻ mặt sợ hãi, "Thiếu Kiệt, tôi…"

Gương mặt Từ Thiếu Kiệt dữ tợn, tay siết chặt thành nắm đấm.

Cô sợ hãi nhắm mắt lại.

"Bump ——"

Một đấm của cậu nện mạnh vào cái gối bên cạnh.

Từ Thiếu Kiệt phẫn nộ rời khỏi cái không gian làm cậu khó thở này.

Suốt đêm không về.

Người Đường gia đã nhận ra bầu không khí xa cách này, mẹ Đường trộm tìm Lâm Lang nói chuyện, "Chuyện này là sao thế con? Sao tính tình của Thiếu Kiệt…"

Sắc mặt Lâm Lang tái nhợt, cô lắc đầu, "Mẹ, đây là chuyện riêng của con với cậu ấy, mẹ đừng hỏi gì hết."

Lần đầu mẹ Đường thấy trạng thái như vậy của con gái lớn, không đành lòng tiếp tục hỏi gì nữa.

Từ Thiếu Kiệt trở về Đường gia, nhìn thấy Lâm Lang cũng đang né tránh cậu, tính tình không khống chế được, dần dần trở nên táo bạo.
Dù sao cũng là người mà cậu thương tiếc nhiều năm, vốn dĩ Từ Thiếu Kiệt muốn nổi đoá, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi kia của cô thì lại bắt đầu hối hận.

Bây giờ cậu hận không thể chém nát cái thằng Lâm Duy Tĩnh chết bầm kia, nhưng người đã chết rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn đi quất xác? Từ Thiếu Kiệt gãi gãi tóc, tâm tình bực bội đi vào một tiệm cơm Tây, ngay cả bản thân đã gọi món gì cũng không biết. Cuối cùng cậu bưng ly nước ép anh đào lên, màu đỏ như lửa cháy kia lập tức làm cậu nổi điên.

Mấy thứ rác rưởi này mẹ nó đều gặp quỷ hết đi!

Cậu hất mạnh đồ đạc trên bàn xuống đất, làm hoảng sợ những khách hàng kế bên.

"Vị tiên sinh này…"

Nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, Từ Thiếu Kiệt đứng lên, móc ra một chồng tiền mặt từ trong bóp da, cũng đủ bồi thường chầu tổn thất này.
Từ Thiếu Kiệt lái xe về Đường gia, Lâm Lang bị cậu nửa ôm nhét lên ghế lái phụ.

"Chúng ta… đi đâu vậy?" Hai tay cô gái đặt trên đầu gối, sợ sệt hỏi chồng mình.

Người đàn ông hơi nhếch môi, âm trầm đáp, "Đợi lát nữa chị sẽ biết."

Từ Thiếu Kiệt dẫn vợ mình đến khám bác sĩ tâm lý.

Vẻ mặt Lâm Lang cực kì khϊếp sợ, liên tục lắc đầu, nói năng lộn xộn, "Tôi, tôi không có bệnh, tại sao cậu lại đưa tôi tới đây?" Đến cuối cùng giọng nói của cô còn mang theo chút cầu xin, khóc nức nở mà nói, "Thiếu Kiệt, tôi thật sự không có bệnh, chúng ta về nhà được không? Cậu đừng như thế mà, tôi sợ lắm…"

"Đã tới rồi thì thử làm kiểm tra đi." Từ Thiếu Kiệt gỡ đôi tay đang nắm cánh tay mình của đối phương ra, mặt vô cảm mà nói, "Chú Trình, phiền chú rồi."

Người đàn ông trung niên đối diện là một vị bác sĩ tâm lý có trình độ chuyên môn cao, hành nghề ba mươi năm, phát biểu không ít bài nghiên cứu khoa học về mặt tâm lý, rất nổi tiếng trên quốc tế, thời gian của ông còn quý hơn cả vàng. Đồng thời ông cũng là bạn của cha mẹ Từ Thiếu Kiệt, nên mới trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cậu đã mời được ông ấy đến 'khám bệnh' cho Lâm Lang.
"Cô gái, đừng sợ, tôi chỉ trò chuyện với cô một lát thôi."  Bác sĩ Trình bày ra bộ mặt hoà ái.

Thay vì nói là trò chuyện thì chi bằng nói là thôi miên.

Lâm Lang ngủ rồi.

Sau khi bác sĩ Trình đã nắm rõ tình hình, nói, "Tình huống của vợ con có chút không ổn, có lẽ đã chịu một vài kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tinh thần thất thường nên mới nhận con thành một người khác." Ông lại hỏi, "Người nọ là người ra sao?"

Từ Thiếu Kiệt đen mặt.

"Ồ… là người không còn trên đời rồi ư, đúng là có chút khó khăn." Bác sĩ Trình đè đè thái dương, "Suy cho cùng có một câu nói, người sống không tranh hơn được người chết. Con cũng đừng ũ rũ mặt mày nhiều như vậy, có một số việc vẫn nên để nó thuận theo tự nhiên." Ông vỗ vai cậu an ủi, "Tất nhiên, chú Trình sẽ giúp con."

Việc ông 'giúp' được chỉ là khiến Lâm Lang có thể tỉnh táo lại từ trong những hồi ức hỗn độn kia.
Khiến cô tiếp nhận một sự thật phũ phàng ——

Người nọ mà cô đang đợi đã sớm không còn.

Lâm Lang rơi nước mắt, miệng lẩm bẩm, "Thật sự… không còn nữa sao? Anh ấy chết rồi?"

Từ Thiếu Kiệt không đành lòng nhìn bộ dạng yếu đuối rơi lệ của cô, thái độ kiên quyết khó khăn lắm mới gồng lên được lại bắt đầu mềm xuống, tay chân nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lang, "Vẫn còn em ở đây, em sẽ luôn ở đây."

Ngực lan tràn một mảng ẩm ướt.

Lâm Lang nắm cổ áo cậu ta khóc rống không thôi.

Kể từ khi khám bác sĩ tâm lí, tình trạng của Lâm Lang càng thêm tồi tệ, càng ngày cô càng trở nên bần thần ngẩn ngơ, lúc chuẩn bị cơm tối giúp mẹ Đường làm vỡ một cái đĩa sứ, lúc tỉa hoa làm tay bị thương, lúc xuống cầu thang cũng thỉnh thoảng hụt chân, làm người khác nhìn sợ thót tim.
Cả người tựa như một cái xác không hồn chỉ còn lại máu thịt.

Hôm nay cha mẹ Đường ra ngoài gặp bạn bè, còn Đường Mỹ Linh phải theo cùng một bạn nhỏ trong lớp đi thi vẽ tranh, Từ Thiếu Kiệt không yên tâm để Lâm Lang ở nhà một mình nên dứt khoát hoãn cuộc họp trong công ty lại một ngày.

Trong cùng một căn phòng, người đàn ông nhận ra sự xa lánh mờ nhạt của vợ.

Người thường ngồi dựa vào cậu giờ đây vô thức thẳng lưng, giữa hai người cách một khoảng không xa không gần.

Ánh mắt Từ Thiếu Kiệt càng hoắm lại.

Cậu dựa vào sofa, hai tay dang rộng, tự nhiên rơi xuống đầu vai của cô.

Cơ thể đối phương khẽ run, cứ việc rất nhỏ, nhưng cậu vẫn cảm giác được.

Ngay sau đó Lâm Lang đứng lên, cười gượng che giấu, "Cậu muốn uống gì đó không?"

Từ Thiếu Kiệt không nói gì, đi theo cô vào phòng bếp.
Cậu thấy cô mở tủ lạnh, duỗi tay lấy ra món đồ đầu tiên, lại là anh đào mới mua.

"Muốn chị quên nó khó đến vậy ư?"

Giọng nam lạnh nhạt từ phía sau truyền tới.

"Lạch cạch ——"

Tay Lâm Lang run lên, anh đào trong hộp rơi xuống lăn đầy đất. Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, ngồi xổm xuống đất định nhặt chúng lên, một bàn tay vươn tới túm chặt lấy cổ tay cô.

"Ô…"

Cậu ta ngang ngược đòi lấy, môi Lâm Lang bị cậu cắn chảy máu.

Còn Lâm Lang lại thầm trợn trắng mắt, muốn đâm chết tiểu nhân, mấy nam chủ này khi nổi điên chả có tên nào chịu đổi khẩu vị —— má nó chỉ thích cắn người lung tung, là chó à!

Ngẩng đầu hôn có chút mệt, cô hơi thay đổi tư thế, nửa ngồi trên sàn nhà phòng bếp, cơ thể theo động tác cậu ta nhẹ nhàng ngửa ra sau, dựa vào ngăn tủ bên cạnh.
Không thể không nói, kỹ thuật hôn của thằng ranh này gần đây tiến bộ vượt bậc, li3m hôn, cắn hôn, hút hôn, m*t hôn mọi thứ chơi vô cùng bay bổng, tên này thích nhất chính là kiểu hôn bá đạo sâu vào cổ họng, đầu lưỡi hung ác tiến vào vòm họng của cô, suýt nữa làm Lâm Lang hít thở không thông.

Phần eo bỗng tê lạnh, Lâm Lang tỉnh táo lại, lập tức nói, "Cha mẹ sắp về…"

Từ Thiếu Kiệt mắt điếc tai ngơ, cậu ta thở dốc, có chứa vài phần hương vị cám dỗ, "Chị à, lâu rồi bọn mình chưa chơi nối từ."

Lâm Lang nâng đôi mắt ngấn nước.

Từ Thiếu Kiệt sờ tóc của cô, hoàng hôn xuyên thấu qua phiến cửa sổ, dừng trên lọn tóc cô, mạ lên một tầng ánh sáng mờ nhạt.

Cậu hơi suy tư một giây, "Ố vàng." [泛黄 - fàn huáng - PHỦNG HOÀNG]

Lâm Lang thuận miệng đáp, "Hoàng kim." [黄金 - huángjīn - HOÀNG KIM]
Từ Thiếu Kiệt hơi nhếch môi cười, trông như đứa trẻ vừa lập kế thành công.

Cậu dịu dàng mà nói, "Ừm… đám cưới vàng*." [金婚 - jīnhūn - KIM HÔN]

*Kỉ niệm 50 năm ngày cưới.

Trong mắt cũng đan xen tia sáng, chan chứa tình ý nông sâu.

Đây không phải trò đùa, mà là hứa hẹn chân chính của cậu.

Cho nên, quên tên đó đi được không?

Chỉ có em, chỉ có em mới được ở bên chị, năm mươi năm, một trăm năm, thẳng đến khi kết thúc đời người.

Cậu nghĩ thế, nhưng lại nghe thấy ——

"Ly hôn." [婚变 - hūnbiàn - HÔN BIỆN]

Lâm Lang im lặng một lúc, từ từ ngẩng đầu nhìn cậu.

"Chúng ta, vẫn nên ly hôn thôi."