[Quyển 2] Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 27: Tổng tài mặt lạnh nhưng tâm không lạnh (7) (H)



Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, qua khe cửa len lói rạng rỡ chiếu vào thân ảnh đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường êm ái. Chiếc chăn bông trắng xõa mềm mại bao bọc, che đi những chỗ cần che của cả hai.

Ánh sáng chiếu vào qua cửa kính có chút chói mắt Bùi Diễm. Anh lười biếng mở hờ hai mắt. Dưới mí mắt con ngươi của đập thẳng vào là khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn đẹp mê ly của người phụ nữ đang dán vào lồng ngực mình, dáng vẻ yên tĩnh nhắm mắt ngủ say.

Thật đẹp!

Người phụ nữ này, xác định thuộc về anh rồi!

Bỗng nhiên cô hơi cọ quậy người. Bùi Diễm liền cảm nhận được thứ mềm mại, căng tròn, đầy đặn đang không ngừng ma sát vào cơ ngực của mình. Tựa như lồng ngực vạm vỡ của anh đang được hai bầu ngực tròn đầy, đẫy đà ấy mát xa lên xuống, không ngừng kích thích anh, khiến cho bên trong anh ngứa ngáy khó tả. Cả người đều như có một ngọn lửa len lói, có thể bùng lên bất cứ lúc nào. Chỉ cần một chất xúc tác. Là có thể tiếp tục một trận vật vã.

Trong đầu Bùi Diễm thầm nghĩ. Có lẽ cần làm thêm một " bài thể dục buổi sáng" nữa.

Bàn tay rắn chắc của Bùi Diễm ở trong chăn không ngừng xoa nắn đôi gò bồng vừa mềm vừa căng tròn, một bàn tay anh cũng không nắm trọn. Bùi Diễm thật hiếu kì, tại sao một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, có chút gầy, vòng eo con kiến như vậy, nhưng chỗ cần lớn lại vô cùng hoàn hảo. Nó to tròn đến mức anh khiến cho anh nắn bóp không biết thỏa mãn là gì. Làm miết mà không thể nào ngừng lại được.

Một tay anh xoa nắn vị trí xinh đẹp căng trào ấy, bầu ngực còn lại cũng được anh yêu thương mà liếm trọn. Mùi vị thơm tho khiến cho anh không kiềm chế được ngọn lửa dục vọng bên trong mình.

Bùi Diễm bắt đầu cảm giác được thứ chất lỏng sền sệt ấm áp như nguồn suối tiên không ngừng chảy ra từ cánh hoa xinh đẹp của người phụ nữ, tiếp xúc với nơi mạnh mẽ, cứng cáp của hắn. Cùng lúc hành động của hắn cũng đã làm cho người bên cạnh tỉnh giấc.

Ngay khi cô có cảm giác cả người uề oải, toàn thân râm ran, nóng rực. Có cảm giác như cơ thể đang bị bàn tay của ai đó chơi đùa. Cô lười biếng mở hờ hai mắt. Đúng lúc Bùi Diễm đâm mạnh vào bên trong cô, âm thanh liên hồi, dầng cao từng đợt.

Cả người cô mềm nhũn, khuôn mặt vừa bất lực vừa đáng thương mà vang lên âm thanh rên rỉ cực kì dễ nghe.

" Um~ ".

Âm thanh nhỏ nhẹ khiến cho Bùi Diễm như được kích thêm một liều thuốc mê hoặc điên đảo. Càng lúc càng mạnh bạo, lại có lúc dịu dàng, nóng bỏng.



Hôm nay Bùi Thiệu Phong đi học về nhưng chờ cả buổi cũng không thấy cô giáo dạy kèm của cậu ta tới dạy. Đầu óc thiếu niên mới lớn không ngừng suy nghĩ lung tung. Không một phút giây nào là yên tĩnh đầu óc.

Chuyện tối qua cô say xỉn được chú của cậu ta đưa về, đã vậy cả buổi tối khi Bùi Thiệu Phong về nhà cũng chưa thấy Bùi Diễm về. Cậu ta sao có thể không sốt ruột cho được.

Đầu óc luẩn quẩn những suy nghĩ không đâu.

Rốt cuộc thì hôm qua chú của cậu ta đã đưa cô về nhà hay là đi đâu? Rốt cuộc thì giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì chưa? Rốt cuộc thì tại sao hôm nay cô không tới nhà dạy học?

Bùi Thiệu Phong không thể không sốt ruột, cảm giác khó chịu khiến cho cậu ta đứng ngồi không yên.

Lúc bước xuống nhà gặp quản gia, Bùi Thiệu Phong ngay lập tức kéo ông lại hỏi.

"Ông Trần, chú tôi...từ tối qua đến giờ vẫn chưa về sao?".

"Đúng là như vậy thưa cậu! ".

Nghe được câu trả lời từ phía quản gia, Bùi Thiệu Phong đứng ngây ra đó, mặt ngốc như một đứa trẻ. Một lát sau thì đen sầm lại. Ngay cả cậu ta cũng không hiểu vì sao bản thân lại trở nên tức giận. Lúc lên phòng lại còn đóng rầm cửa lại, lực tay còn cực kì mạnh, giống như đang muốn chút giận mà không có chỗ nào để xả giận.

Bùi Thiệu Phong thả mình xuống giường, ngửa mặt lên trần nhà trắng xõa mà ánh mắt mông lung. Tự hỏi rốt cuộc bản thân mình lại bị làm sao thế này? Vì sao phải tức giận?...

Chiều hôm đó khi ở trên trường, Bùi Thiệu Phong đứng ở hành lang cùng một nhóm bạn. Nhóm bạn thấy cậu ta cả ngày nay cứ như người thất thần, không nhịn được vố vào người cậu ta mà hỏi:

"Này Thiệu Phong, cả ngày nay cậu bị làm sao vậy? Nhìn cứ như gã thất tình ấy! ". Người nói là Lỗ Đạt.

Thịnh Phong nhìn mặt mày đen sầm lại của cậu bạn thân, cũng không thể không hỏi thăm một câu.

" Hôm trước tôi có trông thấy Mộc Cẩm Ly ở trong quán bar đó lúc cậu bỏ về. Chẳng lẽ là ...giận vì chuyện đó? Hai người, cãi nhau? "



" Không có! ". Bùi Thiệu Phong hằn giọng không vui. Thật lâu im lặng lại nói tiếp. Giọng nói phiền não, ủ rũ.

" Hình như..hình như tôi...tôi thích chị ấy mất rồi! ".

"Chị ấy?". Cả hai người Thịnh Phong và Lỗ Đạt cùng lúc lên tiếng trong vẻ mặt nghi hoặc.

Giọng nói Bùi Thiệu Phong mơ hồ cất khẽ.

" Chính là...Ninh Thư! ".

Hai người bạn càng kinh ngạc hơn, trợn tròn mắt há hốc.

" Là chị gia sư sao?".

Cuộc nói chuyện của bọn họ vô tình để Mộc Cẩm Ly đi ngang qua nghe được. Mộc Cẩm Ly vẻ mặt khó coi đến cực điểm. Tay cầm sách đặt ở trước ngực bấu mạnh vào sách.

Nguyên ngày hôm đó Trường Lạc không có đến biệt thự Bùi gia để dạy học cho Bùi Thiệu Phong.

Đơn giản bởi vì hiện tại cô đang trong tình trạng không được thích hợp cho lắm. Khắp người đều ẩn hiện vết đỏ tím, lại cộng thêm cả người đau nhức ê ẩm, eo lưng chỗ nào cũng đau. Đến mức không thể dậy nổi, nói chi là đi dạy học. Ngay cả buổi học trên trường của cô còn phải xin nghỉ.

Cô thầm ở trong lòng oán trách ai đó. Dày vò cô nguyên cả một đêm còn chưa đủ thỏa mãn, sáng dậy còn tiếp tục đến tận nửa ngày. Kết quả khiến cho cô cả người mệt rã rời. Lúc lên lúc xuống, như từ thiên đường xuống địa ngục, rồi lại được kéo từ địa ngục lên thiên đường.

Chỉ có thể nói, người đàn ông của cô thật sự rất trâu bò!

Nhớ lại lúc sáng sau khi làm hai ba trận, Bùi Diễm bế cô vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ. Mà kiểu tắm của anh còn rất tình. Chính là đề cả hai cùng ngâm mình trong bồn. Kiểu này còn kích thích hơn. Đã không làm thì thôi, làm rồi thì cả hai đều nhìn thấy hết của nhau, chỉ biết nằm trong bồn tắm mặt đối mặt. Nói không làm gì cũng khó..