[Quyển 2] Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 7: Thần Địa Ngục Của Em (7)



Từ ngày hôm đó trở đi, không còn thấy Owing dẫn binh đến trước cổng địa ngục nữa. Xem ra hắn hẳn là đã nói lại cho cha hắn cùng các thần vị ở đây biết chuyện. Từ đây cũng có những lời đồn thổi về cô không ít.

" Này! Các cô có nghe nói, Thần Địa Ngục là để ý đến nữ thần Sự Sống nên mới bắt cô ấy về địa ngục không? ".

" Có có! Ta còn nghe nói, nữ thần Sự Sống đang tìm hiểu ngài ấy! Hẳn là hai người họ đều có tình ý với nhau. Thật đáng ngưỡng mộ! ".

Một nhóm hầu nữ trên điện thần ở một góc cây thần đang mải bàn tán nói chuyện với nhau. Lại không để ý lúc này có người đi tới.

Harmani- em gái cùng cha khác mẹ của cô dẫn theo một đám hầu cận phía sau đi tới bên này. Vừa hay lại nghe thấy được lời bàn tán của đám hầu nữ. Cô ta dừng chân, khuôn mặt khó coi, méo mó ngay sau đó bỉu môi bắt đầu ra oai nói xấu cô.

" Xí! Có gì đáng ngưỡng mộ chứ! ".

Hai nữ hầu kia nghe thấy giọng nói của cô ta thì quay đầu lại lập tức sợ hãi cúi đầu.

Mặc dù Harmani ở giới thần không có tước vị thần gì. Nhưng cha của cô ta cũng đồng thời là cha của cô có danh hiệu thần Sức Mạnh. Tất nhiên cũng có chỗ đứng. Vì cô ta là con gái của thần, nên địa vị ở giới thần cũng không hề thấp. Đám hầu nữ hầu nam nhìn thấy đều phải cúi đầu cũng là chuyện thường tình.

Harmani được đà nói càng lúc càng lớn, không thèm nể nang kiêng dè gì. Cô ta hất cằm kiêu ngạo mà lên tiếng nói bằng giọng mỉa mai.

" Hừ! Đúng là chỉ có loại không có mẹ dạy bảo đó mới làm ra được cái trò đáng xấu hổ đó! Chưa xuất giá đã ở cùng với nam nhân! Đúng là tiện nhân! ".

Thật xui cho cô ta, khi mà hôm này Darkwin có tâm trạng tốt dẫn cô đến vườn cây giới thần dạo chơi. Ai mà biết lúc đi qua đây lại để cho những lời khó nghe này lọt vào tai.

Hắn nhìn sang cô, dáng vẻ vẫn bình thản như không. Mặc dù cô không có biểu hiện tức giận nhưng không có nghĩa là hắn để cho nữ nhân của mình chịu ủy khuất. Hắn trong tốc độ ánh sáng phi tới chỗ Harmani, vươn tay ra dùng một luồng khí đen quấn quanh cổ cô ta mà nhấc lên.

Harmani bị khí đen quấn quanh cổ nhấc lên không trung bất ngờ khiến cho cả mặt cô ta trắng bệch, trợn mắt mà hô hấp khó khăn, không ngừng ho khụ khụ vài tiếng. Lúc này ánh mắt cô ta đối diện về phía hai người. Trong lòng cô ta bây giờ mới biết sợ hãi. Khó khăn mở miệng cầu tha mạng.

" N..ngài...Darkwin...tha...tha...cho...ta... ".



Darkwin ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta mặt không biểu cảm. Lúc quay lại nhìn cô lại dịu dàng hỏi:

" Nàng muốn thế nào? Giết cô ta? ".

Cô hờ hững nhìn Harmani bộ dáng khó khăn chật vật, dường như sắp hết hơi đến nơi. Cô nhàn nhạt nói với hắn.

" Không cần! Giết cô ta, hời cho cô ta quá rồi! Sau này còn nhiều thời gian chơi với cô ta. Hơn nữa, giết cô ta chỉ làm bẩn tay ngài! ".

Giọng cô nói rất nhẹ nhàng trong trẻo của một thiếu nữ, nhưng ý nghĩa lời nói lại khiến cho người ta sởn da gà. Tựa như việc giết Harmani dễ như trở bàn tay. Giống như chỉ cần cô muốn, cái mạng của cô ta cũng không còn giữ được.

Darkwin nghe lời cô hạ tay xuống, lập tức Harmani ngã quỳ xuống, cô ta khó khăn ôm phần cổ mà cố gắng thở lại.

Darkwin bước tới bên này, ghé sát tai cô mà mặt mày vui vẻ nói: " Nàng lo cho ta sao? ".

Cố Trường Lạc: "..."

" Lorica! Cô...cô đúng là không biết tốt xấu! Ta...ta sẽ nói lại chuyện này với cha! Để xem cha xử phạt cô thế nào! ".

Dường như bài học vừa rồi quá nhẹ đối với cô ta. Lại có thể khiến cho cô ta hung hăng, hùng hồn mạnh miệng như vậy! Chỉ một ánh mắt quét qua của Darkwin, liền khiến cô ta im bặt.

Nhưng cô ta xưa nay bản tính kiêu căng, hóng hách đã quen. Nào có thể để bản thân thất thế. Mặc dù khí thế của Darkwin có thể khiến cho cô ta sợ hãi nhưng cô ta vẫn e dè hướng về phía cô mà chỉ tay.

" Cô...giờ cô có chỗ dựa thì sao chứ? Còn chẳng phải là...dựa vào nam nhân sao! ".

Trước thái độ hách dịch của cô em gái kế này, Trường Lạc không thèm cho cô ta mặt mũi, cười khẩy một cái. Cao giọng lớn tiếng tự hào.

" Vậy là cô ghen tỵ với ta sao? Chỗ dựa lớn như này, nói ta dựa dẫm cả đời còn được nữa kìa! Còn có...cô nói sẽ về mách tội ta với cha, để ông ấy phạt ta? Ha! Ta cũng không còn nhỏ như cô, muốn phạt ta, cũng không đến lượt! Từ nhỏ đến lớn nào có quan tâm đến ta. Lấy đâu ra tư cách để phạt ta đây? ".



Lời lẽ của cô rất thuyết phục khiến cho người khác tự nhiên thẹn đến mức không thể cãi lại. Nhưng có thể khiến người nào đó tức chết, xem như cũng rất hả dạ.

Harmani thực sự đã bị cô chọc tức. Đến nỗi không nói nên lời.

" Cô...cô...đợi đó! Ta sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu! ".

Nói rồi cô ta khẽ liếc sang Darkwin mà rùng mình một cái. Như con thỏ đế nhấc váy quay đầu chạy mất dép.

Trường Lạc vô cùng hả dạ. Đối với cô em kế kiêu ngạo, hóng hách luôn thích làm theo ý mình này, sau này lớn lên còn cùng bà mẹ kế kia độc ác với nguyên chủ như vậy. Phải thật mạnh tay một chút! Tàn nhẫn một chút chơi đùa với bọn họ.

Cô khẽ nhếch môi, vui vẻ một trận, lại nghe được người bên cạnh quay qua hỏi nhỏ mình.

" Nàng vui không? ".

Cô quay sang nhìn hắn thành thật mà gật đầu.

" Ưm! Vui lắm! ".

" Vậy được! Sau này để nàng chơi đùa với bọn chúng nhiều chút! ". Hắn thản nhiên nói.

Cô cũng tự nhiên mà hỏi lại: " Ngài giúp ta sao? ".

" Chỉ cần nàng muốn, ta đều có thể làm cho nàng! ".

Hai nữ hầu vẫn còn khom lưng quay sang liếc mắt nhìn nhau như hiểu ý đối phương. Bọn họ đây là bất đắc dĩ bị ăn cẩu lương sao?

Nhưng không thể phủ nhận. Ngài Darkwin và nữ thần Lorica của bọn họ cũng ngọt ngào quá rồi!