Trường Lạc vì muốn hàng ngày có thể được đi ra ngoài dạo, mỗi ngày cũng phải đi qua cổng trời hoa mây để tạo sự sống cho những cây hoa ở đây. Thế là ngày nào cô cũng làm nũng với ai kia.
Darkwin không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vô cùng thưởng thức bộ dạng lúc cô làm nũng với hắn. Giống như dùng ánh mắt cưng sủng nhìn cô diễn trò.
" Darkwin! Cho ta ra ngoài đi! Nha! Nha~ ".
Sở dĩ cô phải mặt dày làm nũng như vậy là vì mấy ngày trước khi hắn và cô đi dạo qua một vùng giới thần, lại bắt gặp một tên thần nhỏ bé không biết từ đâu chui ra. Cũng không biết là hắn giả ngốc hay là không biết chuyện giữa cô và Darkwin tin đồn mấy ngày nay. Đối với vô thể hiện sự cảm nắng yêu thích. Ánh mắt nhìn cô tỏa sáng rực lên, tiến lại mà bày tỏ nỗi lòng.
" Nàng Lorica! Ta chưa từng gặp qua ai xinh đẹp như nàng! Làm vợ của ta nha! ".
Phải công nhận rằng tên này không sợ chết. Lại có thể ngang nhiên đứng trước mặt Darkwin tỏ tình nữ nhân của hắn.
Kết quả chỉ một cái liếc mắt của Darkwin, lập tức khiến cho tên này bốc hơi khỏi giới thần. Tên cũng bị gạch ra khỏi giới thần.
Thần Thống Trị Bầu Trời sau khi biết chuyện mặc dù rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì hơn. Từ khi sinh ra Darkwin hắn đã ngang ngược, tàn bạo. Hành động dứt khoát. Lại ngang tàng ngỗ ngược. Nói đúng ra là không để ai vào mắt. Càng không coi luật trời ra gì. Những vị thần tối cao cũng chỉ biết bằng mặt không bằng lòng để hắn thống trị một vùng lâu như vậy.
Mà sau khi có màn " ghen tuông " nặc mùi giấm như vậy, Darkwin lại càng không muốn cho cô ra ngoài nữa. Chỉ muốn giam cô ở bên cạnh mình trong giới địa ngục này. Số lần cho cô ra ngoài cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà cô, mỗi lần muốn ra ngoài lại cần phải giả dạng cái bộ dáng trước nay chưa từng có. Làm nũng với hắn.
Darkwin trước độ đáng yêu này vẫn là không thể cưỡng lại. Trực tiếp kéo cô vào lòng hắn, để cô ngồi trên đùi hắn mà thấp giọng trầm ấm bên tai cô.
" Không cho nàng ra ngoài, là vì ta không muốn thấy những kẻ tầm thường kia nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp này của nàng. Chỉ là...nếu nàng muốn ra ngoài đến vậy, cũng không phải là không được. Hôn ta! ". Giọng hắn càng lúc càng nhỏ dần, trở nên mờ ám hơn bao giờ hết.
Hắn nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười để khuôn mặt cô sát lại gần hắn.
Cô thầm nghĩ, hắn là đang nghiêm túc sao?
Nhưng rồi cô vẫn làm theo ý hắn, từ từ tiến lại, chậm rãi đặt lên một bên má hắn một nụ hôn.
Darkwin khẽ mỉm cười, nhưng dường như còn chưa được hài lòng cho lắm. Tầm mắt hắn dịch chuyển xuống đôi môi hồng đỏ của cô. Mềm mại đến mức chỉ muốn cắn xuống một cái.
Hắn không nghĩ nhiều làm theo cảm xúc ấy, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại mình hàng mong muốn bấy lâu. Hôn cho đến khi cánh môi cả hai đều đã sưng tấy, hắn mới hài lòng thả cô ra.
Lúc này cả khuôn mặt cô phiếm hồng bao phủ hai bên gò má. Lúc cô đứng dậy bàn tay không cẩn thận đụng trúng vật cứng bên dưới của ai kia, khiến cho cô giật mình nhẹ.
Tầm mắt cô cứ nhìn chằm chằm xuống chỗ đó, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt hắn đang tươi cười của hắn. Hắn tự nhiên mà trả lời cô.
" Có lẽ chưa từng cao hứng như thế, cho nên vừa rồi..." nó " mới không tự chủ được ".
Cố Trường Lạc ngẩn người. Lời này cũng có thể nói toạc ra sao?
Nên nói thiết lập tính cách của hắn ở thế giới này sẵn có như vậy. Hay là nói Hạo Thành của cô từ lúc nào lại trở nên tha hóa như vậy? Nhưng mà...cũng không phải là không được như vậy!
Hắn phất tay áo đứng dậy, đưa tay ra ôm cả người cô vào lòng, nhẹ giọng thở ra.
" Được rồi! Nàng muốn đi đâu thì đi! Nhưng đừng đi lâu quá! Ta không thấy nàng trở về sẽ lo lắng! ".
" Ư..ừm! ". Cô khẽ đáp.
Khuôn mặt mơ màng còn phủ hồng của cô lúc ra khỏi địa ngục vẫn còn đang suy nghĩ lung tung chưa dứt. Nam nhân của cô dạo này...cũng thật táo bạo!
Hệ thống offline đã lâu ngay lúc này lên tiếng trêu chọc tâm tư thiếu nữ.
[ Sao nào sao nào? Thích rồi phải không? Cô có phải thích cái kiểu táo bạo tấn công này không? ].
" Mi...câm miệng! ". Có lẽ là thẹn quá hóa giận. Cô liền chửi hệ thống nó một câu. Kết quả làm nó tủi thân quá đi mất!
[ Kí chủ! Cô hung dữ với ta! Hừ! Đúng là đàn bà đều vì nam nhân mà có thể không cần tri kỷ! ". Hệ thống nó nói bằng giọng ủy khuất.
Lại bị cô phũ không thương tiếc.
" Ta nói mi là tri kỷ hồi nào? ".
[ Không thèm nói với cô nữa! ]. Hệ thống nó dỗi rồi! Bật chế độ lặn tăm luôn...
Lúc ra ngoài lại vô tình bắt gặp nữ chính Xita. Cô thấy cô ấy đang ngồi khóc trong một bụi hoa. Trường Lạc bèn đi tới gần, cất giọng dò hỏi.
" Nữ thần Xita! Sao cô lại ngồi khóc ở đây thế này? ".
Xita hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má, ngẩng đầu khuôn mặt đâng thương ngước lên nhìn cô. Cô cùng ngồi lại nghe cô ấy kể lại sự tình bằng giọng đầy tủi thân.
" Hức hức! Tình cảm trải qua sinh tử kiếp ở nhân loại, cuối cùng đổi lấy ngài ấy lạnh nhạt, thờ ơ với ta thôi sao! Ngài ấy thật nhẫn tâm! Có thể cắt đứt như vậy...cứ vậy mà cắt đứt quan hệ với ta! ".
Nghe Xita dãi bày, khóc lóc sướt mướt từ nãy đến giờ mà cô vẫn chưa hiểu đầu đuôi ngọn ngành là như thế nào. Vẫn là phải lên tiếng hỏi thẳng vào vấn đề.
" Khoan đã! Cô nói chậm thôi! Từng cái một cho ta nghe xem nào. Rốt cuộc thì ai phụ bạc cô? ".
" Chính là...chính là Owing! ". Xita nức nở mà lên tiếng.
Đã không hỏi thì thôi. Hỏi ra mới biết là mấy ngày trước Owing đột nhiên trở nên kì lạ. Thái độ đối với người tình của mình là Xita cũng thay đổi 180°. Không còn ngọt ngào như lúc hai người họ vừa từ nhân gian trở về thắm thiết tình ý. Hắn như biến thành một con người khác, đối xử với Xita như người xa lạ. Thậm chí còn tỏ ra ghét bỏ nàng ấy.
Xita còn ủy khuất nói thêm: " Chàng ấy...chàng ấy còn ở trước mặt ta thân thiết với cô gái khác! ".
" Là ai? ". Trường Lạc mặt đầy nghi ngờ hỏi.
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của cô. Có chút bất ngờ.