[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 77: Cơ Hà Tên Vô Lại Này, Vì Sao Cứ Phải Khinh Suất?



Chương 77. Cơ Hà tên vô lại này, vì sao cứ phải khinh suất?

Lộc Minh Sơn biết hắn lại điêu thuyền. Dù sao khi nãy cậu cũng đã nhìn rất kỹ, xác định là không có thương tổn đến gân cốt. Nếu không phải như vậy, cậu cũng sẽ không khắc nghiệt đến thế với Cơ Hà.

Nhưng Cơ Hà nằm trên mặt đất, trông mong nhìn cậu. Lộc Minh Sơn cảm thấy trong lòng mềm nhũn, lại có chút không đành lòng cự tuyệt. Cậu liếc mắt, hầm hừ ngồi xuống:

"Chỗ nào sưng? Rất đau sao? Ngươi để ta xem một chút."

"Lộc thần y, ngươi nhanh nhanh lại gần ta chút đi. Đứng xa như vậy, ta cho ngươi xem sao được?"

"Có gì mà không xem được? Ngươi là đại phu hay ta là đại phu?" Lộc Minh Sơn lạnh lùng hừ một tiếng. Cơ Hà rêи ɾỉ, giống như thật sự không bò dậy nổi. Lộc Minh Sơn thừa biết hắn cố lộng huyền hư, song vẫn xích lại gần một chút, "Này đã được chưa? Sưng chỗ nào?"


Cơ Hà đột nhiên bắt lấy tay cậu. Lộc Minh Sơn đỏ bừng mặt, vô thức muốn giãy ra, nhưng vô phương. Cơ Hà dùng thêm chút lực, kéo cậu tới càng gần, hai người mặt đối mặt, hô hấp giao thoa.

Lộc Minh Sơn xưa nay không hề tình nguyện ở cùng một chỗ với Cơ Hà. Cậu luôn luôn bị Cơ Hà tính kế. Hai người đối đầu, cậu gần như không bao giờ chiếm được thượng phong. Sau này, càng là hai người đều đã lớn rồi, người kia càng thích trêu chọc, đùa bỡn cậu... Cho nên cậu dứt khoát tránh càng xa càng tốt.

Ban đầu là tránh xa Duệ Vương phủ Đại Tiếp. Về sau là trốn khỏi Vương đô Đại Tiếp. Lại sau sau sau nữa, chuồn khỏi Đại Tiếp, lang thang khắp nơi. Cậu làm tất cả chỉ vì trốn tránh Cơ Hà, chẳng ngờ cuối cùng lại gặp nhau ngay tại Vương đô Lang Nghiệp.

Không như mong muốn, Lộc Minh Sơn đang yên ổn thì hắn như cái mương tự va vào cậu. Lộc Minh Sơn lần này hạ quyết tâm không thèm nhìn thẳng Cơ Hà lấy một chút. Cho nên hai người trùng phùng đã lâu như vậy, dù là lần kia bị hắn trốn vào phòng quấy rối, Lộc Minh Sơn đều chưa từng cùng hắn giao hội ánh mắt lấy một lần.


Bây giờ lại bất tri bất giác phá lệ.

Cơ Hà mỉm cười nhìn cậu, thần sắc đột nhiên nghiêm chỉnh lại. Đầy mặt lưu manh cũng thu về. Thái độ nghiêm túc này khiến hắn lộ ra mày kiếm mắt sáng, dáng mũi tỵ nhược huyền đảm*, thập phần tuấn lãng. Nhất là đôi mắt kia, chuyên chú mà đa tình. Cứ như vậy bị hắn nhìn chằm chằm, trái tim trong lồng ngực của Lộc Minh Sơn chẳng biết tại sao lại hẫng mất mấy nhịp.

*Tỵ nhược huyền đảm: Phần 1 mình từng giải thích rồi nè. Đây cũng là tướng mũi của Kỷ Ninh, đại khái là tướng mũi cao, ngay ngắn. Trích một đoạn trong Nhân tướng học: "Tướng mũi huyền đảm - mũi trái mật treo rất quý. Người có tướng mũi này được gặp nhiều may mắn. Hầu hết người tướng mũi huyền đảm có cuộc sống khổ trước sướng sau. Tiền vận vất vả khổ cực nhưng đến trung niên sẽ phát tài, ổn định, nhiều phúc lộc, để có thành công đều phải tự thân vận động, tự lực cánh sinh bươn chải. Có nhiều mối quan hệ xã hội giao thiệp tốt nên được nhiều người quý mến."


"Ngươi... Cái kia... Đến cùng là chỗ nào sưng?"

"Chỗ bị sưng, là một địa phương rất quan trọng. Ngươi ngồi trong lòng ta, ta... Lộc thần y, ta vì ngươi mà mắc phải tuyệt chứng*, nếu ngươi không cứu ta, ta nhất định sẽ chết trong tay ngươi."

*Tuyệt chứng: 绝症 Bệnh nan y.

Vừa nói, Cơ Hà vừa nắm chặt tay Lộc Minh Sơn. Tay của hắn rộng lớn mà ấm áp, Lộc Minh Sơn bị bao bọc trong đó, lòng càng thêm bối rối. Đầu óc cậu đình trệ, đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp:

"Tuyệt chứng cái gì?... Ta mới là đại phu... Ta làm sao không biết... Cái kia... Là chỗ nào?"

"Chỗ này."

Cơ Hà nắm tay Lộc Minh Sơn, di chuyển đến một chỗ trên cơ thể. Gương mặt hắn bày ra vẻ cực kỳ chính nhân quân tử, nhưng hành vi của hắn thì hoàn toàn không phải. Lộc Minh Sơn phát giác mình lại bị hắn đùa giỡn, sắc mặt lập tức thay đổi, cơ hồ trướng thành màu gan heo.
"Ngươi!!!"

Lộc Minh Sơn nhảy dựng lên như bị lửa đốt, nhịn không được quát ầm lên:

"Ngươi tên khốn này! Biếи ŧɦái! Vô sỉ! Ngươi đi chết đi... Ngươi có chết thật ta cũng sẽ không nhặt xác cho ngươi đâu!"

Lộc Minh Sơn nổi trận lôi đình, xoay người rời đi. Phía sau lưng cậu lại truyền đến một chuỗi "ha ha ha ha" tiếng cười của Cơ Hà.

"Thanh Vũ, ngươi muốn đi đâu?"

Lộc Minh Sơn hầm hừ bỏ đi càng nhanh, nửa đường lại bị một bàn tay níu lại. Cậu dùng sức giật ra cũng không xong, ngẩng đầu một cái, là Cơ Dận.

Cơ Dận nhìn thấy cậu, sững sờ.

Vành mắt Lộc Minh Sơn đều đỏ lên, nước mắt sắp sửa trào ra. Môi cậu in một vòng dấu răng, nhìn ra được đang vô cùng tủi thân tức giận. Cơ Dận nhìn Cơ Hà một chút, quay lại hỏi Lộc Minh Sơn:

"Đây là thế nào?"

"Tên Cơ Hà khốn khϊếp kia... Hắn..."
Bị người đùa giỡn như vậy, Lộc Minh Sơn vừa tủi thân vừa tức giận, nhưng loại lời này sao có thể nói ra được? Cũng may người đối diện là Cơ Dận, hắn quá hiểu Cơ Hà, lập tức đoán ra tám, chín phần mười.

"Được rồi, lau nước mắt đi. Cơ Hà nó lại trêu chọc ngươi sao?"

"Bệ... Hoàng thị vệ, ta đi trước. Ta về phủ Tướng quân đây, sự tình đường huynh ta... Ta thương lượng với huynh ấy, bảo huynh ấy tự tới tìm các ngươi! Ta..."

"Không được, quá nguy hiểm." Cơ Dận cắt lời cậu, "Ngươi vừa gặp phải thích khách, bây giờ đi một mình chẳng khác nào dâng dê vào miệng cọp. Ngươi vẫn nên cùng ta trở về... Không cần phải lo lắng Cơ Hà, ta sẽ không để cho nó đến cần ngươi. Tiểu tử kia luôn không biết nặng nhẹ, cũng nên cho nó chút giáo huấn, biết cái gì có thể làm, cái gì không."
... Bằng không, cứ tùy tiện khi dễ người như thế, có ngày hối hận chẳng kịp. Không lẽ nó vẫn còn cho rằng, mặc cho vị trước mắt này chạy trốn tới chân trời góc bể, cũng chẳng trốn thoát được vòng tay của mình sao?

... Thật sự đến một ngày, thời điểm tới tận chân trời cũng không thấy người đâu nữa, thì tất cả cũng đã quá muộn rồi!

Cơ Dận trong lòng thở dài một tiếng, nhưng không biểu lộ ra ngoài. Hắn gọi hai vị thị vệ Đại Tiếp bên người qua:

"Các ngươi ngồi chung một ngựa, để ngựa này cho Lộc thần y."

Lộc Minh Sơn còn đang do dự, ngữ khí Cơ Dận liền trở nên nghiêm túc:

"Thanh Vũ, không thể tùy hứng. Đây là ý chỉ của ta... Ngươi cũng muốn chống đối sao?"

"Ta..."

"Một là vì an toàn của ngươi, hai là vì an toàn của A Nhan. Đối phương đã mai phục ngoài cửa hồi lâu, nhưng bọn chúng mặc kệ tất cả hạ nhân của phủ Tướng quân. Chỉ có lúc Kỷ Ninh ra khỏi cửa mới phái người theo sau. Mà ngươi, là người bọn chúng tập kích đầu tiên. Chẳng lẽ ngươi không biết điều này là có ý gì?"
"Bọn họ đặc biệt để mắt tới ta?"

"Không sai. Bọn chúng có lẽ biết ngươi có tác dụng đặc thù đối với A Nhan và Kỷ Ninh. Nhưng cũng có khả năng bọn chúng đều sẽ tập kích tất cả hạ nhân ra ngoài... Song có thể loại trừ các hạ nhân, bọn chúng khẳng định hiểu rõ mười phần bên trong phủ Tướng quân. Mặc kệ là vì cái gì, Thanh Vũ, ngươi tuyệt không thể lại lộ diện gần phủ Tướng quân, bằng không chính là tự chui đầu vào lưới."

Lộc Minh Sơn còn có chút do dự. Cậu không muốn cùng chung sống dưới một mái nhà với Cơ Hà. Cơ Dận cũng nhìn ra tâm tư của cậu, trấn an:

"Về phần người khác, ngươi không cần phải lo lắng, ta làm chủ cho ngươi. Thế nào, lời ta nói ngươi cũng không tin?"

Hắn là quân chủ một nước, Lộc Minh Sơn sao có thể công nhiên chống lại? Huống chi hắn nói có đạo lý. Lộc Minh Sơn biết, hiện tại tuyệt không phải lúc có thể tùy hứng.
... Thế nhưng tên khốn Cơ Hà kia, vì sao không thể suy nghĩ vì đại cục, đừng khinh suất như thế nữa?

Lộc Minh Sơn vừa nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi. Cậu chỉ cảm thấy càng chán nản. Trầm mặc một hồi, cậu miễn cưỡng nói:

"Được, ta cùng các ngươi trở về. Chỉ là, đường huynh ta làm sao bây giờ?"

"Ý ngươi là?"

"Bọn họ không có lý gì phải nhắm vào ta, đường huynh ta mới là mục tiêu lớn nhất. Kỷ Ninh nói với ta, hy vọng mấy ngày nay ta giúp đường huynh thay đổi một khuôn mặt. Nếu ta không thể quay về..."

"Ngươi không thể quay về, ta có thể đưa A Nhan ra. Chuyện này có đáng là gì?"

Phía sau lưng, Cơ Hà giục ngựa tiến về phía trước một bước, cùng Lộc Minh Sơn tề đầu tịnh tiến*. Hai chân Lộc Minh Sơn thúc vào bụng ngựa, muốn tránh ra xa xa chút. Nhưng Cơ Hà tay nhanh mắt lẹ, đưa tay bắt lấy dây cương của cậu.
*Tề đầu tịnh tiến: 齐头并进 Tiến lên cùng lúc, ngang hàng, song song.

"Đừng náo. Bây giờ nói chính sự."

Sắc mặt Lộc Minh Sơn khó coi, nhưng quả thật không tiếp tục tránh nữa. Chỉ là cậu nghiêng người, dốc hết toàn lực tránh xa Cơ Hà.

Cơ Hà lại giống như không nhìn ra, vẫn cố ý cọ cọ lên người Lộc Minh Sơn. Chân hắn dán sát vào đùi Lộc Minh Sơn. Cơ Dận đối diện quăng tới ánh nhìn khiển trách, Lộc Minh Sơn sắc mặt xanh mét... Nhưng Cơ Hà quả nhiên da mặt đủ dày, đầy vẻ vô tội nói:

"Sáng sớm hôm nay Kỷ Ninh đã chạm mặt với ta. Chúng ta dạo qua Vương đô một vòng. Cơ hồ toàn bộ hành trình đều có người theo dõi, đôi khi không chỉ có một đội. Tóm lại, hôm nay đừng mơ làm được cái gì. Chúng ta đã hẹn xong, ngày mai lấy danh nghĩa sứ quán mở tiệc rượu chiêu đãi, Kỷ Ninh nhất định phải có mặt. Khi đó bảo hắn đưa A Nhan theo. Chỉ cần có thể lẻn vào sứ quán, chúng ta liền có thể an bài chu toàn."
"Có thể, đáng thử một lần."

Được Cơ Dận khẳng định, Cơ Hà cười khoái trá. Hắn đột nhiên chuyển hướng đến Lộc Minh Sơn:

"Thế nào, tâm tư ta kín đáo, kế sách đầy đầu, thập phần đáng tin, khiến người cảm mến đúng không?"

"... Ngươi cách xa ta ra một chút!"

"Sao có thể? Chúng ta đang nói chuyện chính sự đó nha... Can hệ trọng đại, đương nhiên phải đứng gần rồi."

"Không phải chính sự đã nói xong rồi sao? Ngươi cất ngay cái tay đi! Đừng có sờ chân ta... Để ta đi!"

"Ai nói chính sự đã xong? Chính sự của lão tử bây giờ mới bắt đầu."

Mắt thấy Lộc Minh Sơn lại sắp bị Cơ Hà cuốn lấy, Cơ Dận rốt cuộc nhìn không nổi, mở miệng:

"Các ngươi đừng đấu võ mồm nữa. Thanh Vũ, hôm nay ngươi ở lại sứ quán của chúng ta, cần dược liệu gì, thời điểm sứ đoàn Đại Tiếp chúng ta đến cũng mang theo tùy thân một chút, ngươi nhìn xem đã đủ hay chưa. Thiếu loại nào, để bọn họ ra ngoài chọn mua là được. Hôm nay bên ngoài phủ Tướng quân náo loạn trước đám đông như vậy, ngươi không thích hợp lại lộ diện."
"Hoàng huynh, ta giúp hắn đi mua."

"Ngươi không nên quấy rầy hắn nữa, để hắn nghỉ ngơi thật tốt. Chính ngươi cũng vậy, ban đêm ngoan ngoãn đợi trong phòng mình, đừng chạy loạn."

Cơ Hà đối với Cơ Dận luôn là vừa kính vừa sợ. Hoàng huynh đã lên tiếng, hắn mặc dù không tình nguyện nhưng cũng thống khoái đáp ứng. Ngay cả Lộc Minh Sơn tránh thoát khỏi kiềm chế của hắn, hắn cũng buông tay, mặc cho cậu đi.

Mãi cho đến khi Lộc Minh Sơn đi xa, Cơ Dận mới mở miệng.

"Ngươi cũng đừng đi quá xa. Thanh Vũ hắn không phải tiểu hài tử, ngươi còn trêu đùa hắn như vậy, hắn sao có thể không tức giận?"

"Tức giận thì sao chứ? Hắn không nỡ ta à nha."

"Vạn sự không thể làm quá mức. Nếu ngươi trêu đùa quá mức, sau này sẽ phải hối hận."

"Biết biết, trong lòng ta tự giới hạn... Huynh xem, hắn cũng không phải hoàn toàn không có lương tâm, còn biết lo lắng cho lão tử. Chỉ là hắn trước nay vẫn quá xông xáo đơn thuần. Nói không chừng hắn còn đang trách ta khoa trương quá mức, bên trong Vương đô Lang Nghiệp nhà người ta còn dám hoành hành bá đạo."
"Hắn đơn thuần là điểm yếu, cũng là chỗ tốt. Nếu hắn không đơn thuần, không chính nghĩa, ngươi có thể coi trọng hắn như vậy sao? Hiện tại ngươi lại vì cái này mà khi dễ người nhà?"

"Ta khi dễ hắn chỗ nào? Đây là tình chàng ý thϊếp, ngươi tình ta nguyện đó Hoàng huynh. Ta đã bảo trong lòng ta tự biết chừng mực mà."

Cơ Hà nói như vậy, trong lòng Cơ Dận rất không đồng tình. Nhưng hắn cũng không khuyên nhủ nữa, mà đem chủ đề chuyển tới chính sự:

"Lúc trước ngươi ở phủ Tướng quân bày ra bộ dáng rất giống một kẻ không có não. Ta thấy Thanh Vũ cũng bị ngươi giấu diếm qua mặt."

"Đúng vậy. Hắn lại không nghĩ đến, nếu như ta không bày ra bộ dáng không sợ trời không sợ đất, trở mặt tại chỗ cũng không sợ, đám mật thám trong Hoàng cung Lang Nghiệp kia sao có thể chịu từ bỏ ý đồ? Vừa rồi nhất định bọn chúng thăm dò cách đó không xa, chỉ cần bên này hiện ra một điểm do dự, bọn chúng tuyệt đối sẽ lao ra, quang minh thân phận, đưa Thanh Vũ đi."
Nếu song phương quang minh thân phận, nhất định phải có một bên nhượng bộ... Bằng không liền sẽ dấy lên xung đột, thậm chí muốn bùng phát chiến tranh. Những mật thám kia gánh không nổi trách nhiệm này. Song bọn chúng cũng không có khả năng nhượng bộ bên kia, bằng không khi trở về nhất định tử trạng thê thảm.

Chính bởi vì điều này, Cơ Hà càng biểu hiện phách lối, bọn chúng càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tầng ý vị này, Cơ Dận tất nhiên minh bạch, nhưng Lộc Minh Sơn rõ ràng không nhìn ra.

"Cho nên huynh xem, Hoàng huynh, là ta quá phận hay Thanh Vũ hắn quá phận? Ta còn không phải vì bảo hộ hắn, miễn cho lại có người giở trò linh tinh hay sao?"

"Cho nên nếu ta không lấy chút lợi lộc về, ta coi như thua thiệt lớn rồi."

"Vậy ngươi liền khi dễ người ta đến mức nước mắt rưng rưng sao?"
"Cái gì, Thanh Vũ khóc?"

"Làm sao, biết mình quá phận rồi à?"

"Bao nhiêu năm chưa từng trêu chọc hắn đến phát khóc, sớm biết ta đã lên nhìn một chút!"

Lão luyện như Cơ Dận cũng nhất thời nghẹn lời. Hắn nhịn không được lắc đầu thở dài:

"Ta luôn biết ngươi cuồng vọng tự đại, nhưng ngươi quả thật có thể lực xuất chúng, thông minh hơn người, ta cũng không quản thúc ngươi quá nhiều. Nhưng trong chuyện ái tình, ngươi thế mà cũng là cái dạng này... Nếu có một ngày biết vậy chẳng làm, hiền đệ à, ngươi đừng trách Hoàng huynh không có nhắc nhở ngươi."

Nói xong, hắn lại lắc đầu, ruổi ngựa đi về phía trước.

Chỉ tiếc là, lời hay từ tâm can này, một câu cũng không lọt vào tai Cơ Hà. Hắn còn mải đắm chìm trong đắc ý chiếm được tiện nghi của thần y nhỏ nhà mình, không bình tĩnh lại nổi.
Vừa buồn cười vừa tội =))))))

Hôm qua mình quên mất tiêu không đăng chương mới, chân thành xin lỗi cả nhà nhiều nhiều huhu T^T