[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 78: Thứ Ta Muốn, Là Tính Mệnh Của Kỷ Ninh Ngươi.



Chương 78. Thứ ta muốn, là tính mệnh của Kỷ Ninh ngươi.

Cơ Hà phi ngựa, càng nghĩ càng đắc ý, thậm chí còn ngâm nga một bài tiểu khúc.

Phải biết, hắn đến Lang Nghiệp đã mấy ngày, Lộc Minh Sơn lại một mực trốn trong phủ Tướng quân của Kỷ Ninh. Bình thường căn bản đến cái bóng cũng chẳng thấy, kể cả đối mặt trong phủ Tướng quân cậu cũng như chuột gặp phải mèo, lẩn đi chợ đường xa mua mắm muối ngay. Lần này hắn đành quyết tâm lừa gạt hù dọa, lại đúng lúc gặp phải thích khách, mới xem như lừa được Lộc Minh Sơn đến địa bàn của mình.

Sớm chiều chung sống trong sứ quán, thân mật cùng nhau... Sớm muộn cũng có một ngày hắn có thể đem thần y nhỏ này ăn sạch.

Nghĩ tới đây, Cơ Hà càng cảm thấy gió xuân đắc ý, dựng eo càng thẳng. Ai ngờ khi nãy anh hùng cứu mỹ nhân ngã quả thật không nhẹ, một cái vươn eo này vừa lúc động đến vết thương do cú ngã thần sầu kia gây ra.


"Ai ui!"

Cơ Hà rên nhẹ một tiếng, cứng đờ thân thể không dám động đậy. Lần này hắn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vã hướng Lộc Minh Sơn cầu cứu:

"Thanh Vũ, eo ta đau quá... Ngươi xem giúp ta đi, có phải bị thương gân cốt rồi không?"

"Ta thèm vào quan tâm, cút đi!"

Lộc Minh Sơn vừa mới bị hắn lừa một lần, sao còn chịu tin hắn lần nữa? Cậu hừ một tiếng, giục ngựa đi thẳng. Để mặc Cơ Hà ở lại phía sau, đã không dám nhúc nhích, ngựa lại còn xóc nảy... Thật sự là xuân phong đắc ý vọt đến tận eo, đau đến hắn muốn rớt nước mắt.

Mắt thấy Lộc Minh Sơn không thèm quan tâm đến mình, Cơ Hà đành hướng Cơ Dận cầu cứu.

"Hoàng... Ấy chết, Hoàng thị vệ! Bản vương xoay eo, ai da... Ngươi nhanh nghĩ biện pháp giúp ta..."

Cơ Dận nhìn hắn một cái, trên môi mang theo ý cười.


"Bẩm Duệ Thân Vương, thuộc hạ không có biện pháp gì có thể trị loại bệnh "đáng đời" này. Thuộc hạ cho rằng, Thân Vương Điện hạ đã ăn được thịt thì cũng nên bị đánh. Cũng may Điện hạ uy vũ bá khí, chút vết thương nhỏ ấy chẳng đáng kể gì. Đợi tới khi thần y hết giận rồi nghĩ biện pháp đi."

Cơ Hà trơ mắt nhìn Cơ Dận thúc hai chân vào bụng ngựa, cũng đi mất hút theo Lộc Minh Sơn. Để lại một mình hắn thật sự là khóc không ra nước mắt.

Nhìn quanh tìm người đưa mình trở về... Bốn phía chung quanh, ngoại trừ đội thị vệ nhà mình thì chỉ còn một đám người Lang Nghiệp. Giờ phút này đang giương mắt tò mò nhìn hắn.

Đường đường là Duệ Thân Vương Đại Tiếp, bình sinh cần nhất là mặt mũi. Cái mặt này, Cơ Hà tuyệt đối gánh không nổi. Hắn đành phải cắn răng, gắng gượng chống đỡ về tới nơi hạ tháp*... Tới tận lúc đó, Lộc Minh Sơn vẫn chưa nguôi giận. Cơ Hà đành nằm bất động khóc nháo trên giường ròng rã một ngày, song cũng chẳng làm gì được.


*Hạ tháp: Nghỉ lại, lưu lại.



Sứ quán Đại Tiếp ngày thường trống đến một nửa. Lần này đột nhiên đoàn sứ giả lớn như vậy tới lại thành ra chật chội. Nhưng nhiều người, cộng thêm Cơ Hà không chịu yên tĩnh, thành ra thập phần náo nhiệt. Mà bên trong phủ Tướng quân của Kỷ Ninh lại là một cảnh tượng khác.

Phủ Tướng quân lúc đầu không có nhiều người, bình thường đều e ngại uy nghiêm của Kỷ Ninh nên không dám lang thang trước mặt hắn. Một quản gia duy nhất thường hầu hạ trái phải đông tây mấy ngày nay lại không ở trong phủ. Bởi vậy, Kỷ Ninh sau khi nghe lén từ Bắc uyển trở về, một mình ngồi trong thư phòng nửa ngày. Sau khi đuổi đi ba thị nữ đến dâng trà đưa cơm, không còn người nào dám đến quấy rầy hắn nữa.

Bất tri bất giác, trời đã sập tối.
Mặc dù đã qua hơn nửa ngày, Kỷ Ninh vẫn cảm thấy tim như đao cắt.

... Bạch Thanh Nhan, thật sự sẽ xua đuổi hắn như rác rưởi sao?

... Nếu như y thật sự nghĩ như vậy... Mình nên làm thế nào đây?

Theo lý thuyết, nếu Bạch Thanh Nhan thật sự muốn vứt bỏ hắn, hắn hẳn là nên tức giận. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy ngơ ngơ ngác ngác, nửa điểm tinh thần cũng không vực dậy nổi.

Hắn giống như rơi vào một vũng lầy không có đường ra, khó mà tự kiềm chế. Có lẽ cứ như vậy chìm xuống cũng là một chuyện tốt đi... Kỷ Ninh đặt tay lên ngực, tự hỏi: Kể cả Bạch Thanh Nhan bỏ rơi hắn thật, hắn cũng có thể làm như vậy với Bạch Thanh Nhan sao? Có thể nhìn y bị độc phát giày vò trong địa ngục, nhìn y vật vã trong cơn hấp hối?

Không, không làm được. Nếu lần trùng phùng trước đó còn sót lại chút hận ý, có thể để hắn chống đỡ trước mặt Bạch Thanh Nhan thì hiện tại, chính miệng người kia nói năm đó không phải y đưa mình vào thiên lao. Trong khoảnh khắc, cừu hận sụp đổ, lại chẳng thể sống trong yên ổn.
Ban đầu hắn thực sự vui sướng điên cuồng. Hắn không thể hận Bạch Thanh Nhan, cũng không cần phải hận Bạch Thanh Nhan. Tình yêu đối với Bạch Thanh Nhan không chút khúc mắc, một lần nữa bừng cháy hừng hực...Không, tình yêu này căn bản chưa từng tàn lụi!

Chuyện đã nói ra rồi, phải chăng có thể lập tức một lần nữa ở cùng một chỗ?

... Trong nháy mắt đó, hắn chỉ nghĩ, may mắn thay Bạch Thanh Nhan không làm ra chuyện gì với hắn. Lại quên mất hắn đã từng làm ra chuyện gì với Bạch Thanh Nhan.

... Trong nháy mắt đó, hắn quên mất, loại sự tình này, chưa từng là thứ chỉ cần một người là có thể quyết định.

Ban đầu, cái hôn khẽ trong sơn động kia của Bạch Thanh Nhan cho hắn hy vọng vô hạn. Nhưng về sau, khi sống chung, hy vọng trong lòng hắn từng chút một tan vỡ.

Bạch Thanh Nhan là người hoài niệm, đối với quá khứ giữa hai người, Kỷ Ninh cũng có thể nhìn ra y lưu luyến vô cùng.
Nhưng vậy thì sao chứ? Quá khứ chung quy là quá khứ. Mà tương lai của Bạch Thanh Nhan, cũng không có mời Kỷ Ninh hắn tham dự.

... Liệu có khả năng y mãi mãi không tiếp nhận mình hay không?

... Thôi vậy. Trước mặt Bạch Thanh Nhan, hắn cho tới bây giờ chỉ có thể thất bại thảm hại.

Hắn muốn dâng cái mạng này cho Bạch Thanh Nhan, sao lại chưa từng tự cân nhắc chứ? Hắn biết Bạch Thanh Nhan là người trọng tình cỡ nào, sau này nếu y biết Kỷ Ninh hắn vì mình mà chết, cả đời này cũng sẽ không nguôi ngoai. Như vậy, Kỷ Ninh hắn chẳng phải có thể vĩnh viễn chiếm cứ một chỗ trong lòng người kia hay sao?

Nếu còn sống mà không thể đến được với Bạch Thanh Nhan, hắn nguyện ý dùng cái chết đổi lấy tồn tại vĩnh hằng trong lòng người kia.

Hắn không sợ Bạch Thanh Nhan hận hắn, hắn chỉ sợ Bạch Thanh Nhan lãnh đạm với hắn, từ đáy lòng hy vọng hắn biến mất. Hắn càng sợ, cuối cùng người biến mất lại chính là Bạch Thanh Nhan... Bạch Thanh Nhan y, vì sao lại không muốn nói phương pháp giải độc khác kia cho mình nghe chứ? Là sợ mình quấn lấy y? Hay vẫn là...
Kỷ Ninh chôn mặt trong lòng bàn tay.

Hắn đã không dám nghĩ.

Giờ phút này, trong phòng không có một ai khác. Sắc trời đã tối, lại không người đến thắp đèn. Chỉ có ánh trăng trên trời rải xuống một tầng ánh sáng trong trẻo, lênh láng trên mặt đất. Trống rỗng, phảng phất như chính trái tim Kỷ Ninh.

Ánh trăng thật đẹp, chiếu sáng cõi lòng hắn. Nhưng ánh trăng dù có đẹp hơn nữa thì cũng có thể thế nào đây? Nó cuối cùng vẫn chẳng thuộc về nhân gian, chỉ là một khắc thoáng qua mà thôi.

Phảng phất như một đời của Kỷ Ninh, cứ thế lang thang vô định trong đêm trường tăm tối. Mặc dù minh nguyệt trong lòng hắn đã từng bầu bạn bên hắn... Nhưng Bạch Thanh Nhan, chung quy cũng chẳng thuộc về hắn.

Kỷ Ninh nhịn không được, khóc nấc lên một tiếng. Thanh âm nghẹn ngào của hắn quả nhỏ, cũng quá vụn vỡ. Cuối cùng, hắn giống như dùng thứ gì đó liều mạng bưng kín mặt, chút thanh âm ấy cũng không nghe được nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.

Người bên ngoài kia dừng lại trước cửa phòng. Có lẽ là lần đầu tiên đến bái phỏng, người kia gõ cửa vài tiếng, có chút chần chờ. Y gõ mấy lần, không thấy đáp lại, liền ngừng tay.

Kỷ Ninh không nghe thấy... Hắn đang đắm chìm trong bi thiết, đã sớm chẳng còn phân biệt được âm thanh bốn phía.

"Kỷ Ninh... Ngươi ở bên trong sao?"

Thanh âm của người ngoài cửa do dự. Y không biết mình có đến đúng chỗ hay không, ngữ khí cũng mang theo trù trừ. Giọng nói rất nhẹ, song lại tựa như một trận lôi đình kéo Kỷ Ninh từ đầu đến chân về lại chốn cũ. Tiếng khóc nức nở lập tức ngừng lại, Kỷ Ninh vẫn che mặt như cũ, duy trì tư thế ngồi. Hắn tựa hồ không thể tin vào tai của mình, cho nên không dám cử động.

"Kỷ Ninh?"

Thanh âm của người ngoài cửa càng thêm chần chờ.
"Ngươi không ở đây sao? Hay là vẫn không muốn gặp ta? Ta..."

Lại dừng một chút. Sau đó thở dài một tiếng.

Trong phòng ngoài phòng đều quá yên ắng. Đến nỗi bước chân người ngoài phòng xoay người rời đi cũng lộ ra nặng nề đến vậy.

"Ta đây!"

Trong nháy mắt này, Kỷ Ninh nhảy lên một cái, phi như bay nhào về phía cửa. Hắn dùng sức quá lớn, cánh cửa lập tức bị hắn phá tan... Không chỉ có thế, hắn còn đụng vào Bạch Thanh Nhan, hai người suýt chút nữa té ngã cùng một chỗ.

"Thanh Nhan! Ngươi đến tìm ta? Ta khi nãy không có nghe rõ... Ta không nghĩ ngươi sẽ chịu tới tìm ta!"

Lời nói của Kỷ Ninh cơ hồ có chút không mạch lạc. Hắn dùng sức nắm lấy tay Bạch Thanh Nhan, giống như là sợ y bốc hơi mất. Nhưng Bạch Thanh Nhan không có chút ý tứ muốn chạy trốn nào, y chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Kỷ Ninh.
Dưới ánh trăng, hết thảy đều không có chỗ che thân... Cho dù là hốc mắt phiếm hồng, thần sắc bi thương, còn có yêu thương không thể ma diệt giấu tận đáy lòng.

"Kỷ Ninh, ngươi sao vậy?"

"Ta đâu có sao? Ta không có sao hết!"

Kỷ Ninh bối rối che giấu. Nhưng nói ra miệng rồi, hắn rốt cuộc ý thức được, Bạch Thanh Nhan nhất định đã nhìn ra cái gì. Hắn vội vã giơ ống tay áo lên chà xát loạn xạ:

"Ngươi nói cái này? Ta chỉ là... Có chút nghẹt mũi. Đại khái là hôm qua gió mạnh, không cẩn thận nhiễm phong hàn."

"Ngươi không nên gạt ta."

"Ta không có gạt ngươi. Chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, ta vì sao phải gạt ngươi chứ?"

"Nếu không phải ngươi gạt ta, thì chính là có chuyện giấu diếm ta."

"Sao lại nói như vậy? Ta..."

Trong lòng Kỷ Ninh càng luống cuống. Hắn gạt ra một nụ cười:

"Sao thế... Hôm nay ngươi tới tìm ta là để hưng sư vấn tội sao? Hẳn là ta lại làm sai chuyện gì, chọc ngươi tức giận."
Ban đầu hắn chỉ định đùa thôi. Nhưng Bạch Thanh Nhan nghe được, thần sắc lại dường như càng thêm khổ sở, cúi đầu xuống, ánh mắt cũng rơi trên mặt đất. Kỷ Ninh không biết mình nói sai cái gì. Bắt gặp Bạch Thanh Nhan như vậy, hắn cũng ngây ngẩn cả người.

Một trận gió thổi qua, trong tiếng gió lẫn vào thanh âm Bạch Thanh Nhan, rất nhẹ, rất nhẹ:

"Ngươi sai. Chẳng lẽ ta lại chưa từng sai? Chỉ là ta không giận ngươi... Nếu có giận, cũng chỉ giận chính ta mà thôi."

"Thanh Nhan... Sao lại nói như vậy rồi?"

Bạch Thanh Nhan nhìn Kỷ Ninh chăm chú. Một lát sau, y rốt cuộc hạ quyết tâm.

"Ta hôm nay đến đây, là muốn xin ngươi cho ta một thứ."

"Ngươi muốn thứ gì?"

Quen biết Bạch Thanh Nhan lâu như vậy, Kỷ Ninh còn chưa từng nghe y mở miệng xin mình bao giờ. Hắn hết sức kinh ngạc, dò hỏi:

"Ngươi muốn thứ gì?"
"... Nhưng ta sợ ngươi không chịu cho."

"Ngươi sợ ta sẽ không chịu cho?" Kỷ Ninh càng thêm kinh ngạc, lại thấy mấy phần hoang đường, "Ngươi muốn cái gì mà ta lại không chịu cho? Đừng nói một thứ, kể cả mười thứ, một trăm thứ, chỉ cần ngươi mở miệng... Chỉ cần ngươi mở miệng, ta tuyệt sẽ không khước từ!"

"Ta muốn mạng của ngươi."

"... Cái gì?"

"Ta nói... Thứ ta muốn, là tính mệnh của ngươi."

Câu hỏi: Bạch Thanh Nhan muốn mạng của Kỷ Ninh để làm gì?

A. Để chữa triệt để hàn độc.

B. Để Kỷ Ninh bớt đòi sống đòi chết.

C. Để gió cuốn đi.

D. Đáp án khác (ghi rõ).