(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 594: Thường ngày của hai bé Tể



Editor: Đào Tử

___________________________

Bùi Diệp nhìn chằm chằm từng câu từng chữ hai đứa nhóc đối thoại.

Càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, có phải A Tể nhà cô hiểu lầm gì đó rồi không?

Cái gì mà "Nuôi cha"???

Không đợi cô phỉ nhổ xong, hai đứa lại trò chuyện đến kinh nghiệm "Nuôi cha".

Nói đúng ra là A Tể nhà nuôi chia sẻ kinh nghiệm, mà A Tể hoang dại vừa trông hững hờ, vừa ngầm ghi nhớ.

A Tể nhà nuôi buộc tạp dề gấu trúc, bưng đồ ăn làm xong ra, đặt trên bàn ăn chiêu đãi bạn mới, đồng thời chăm chú dạy bảo nó: "Tớ nói cho cậu... $#% $#... Cha thích hút thuốc... &% $... Thuốc vị nào cũng thích, còn thích uống rượu..."

A Tể hoang dại nhớ kỹ, học trộm cách "Nuôi cha".

Nghe vậy không nhịn được lầu bầu.

"Hút thuốc có hại cho sức khỏe, uống rượu... Tớ không biết uống rượu lắm... Trước đó từng thử, nhưng mà... $##% $... Bọn họ ngăn cản tớ uống."

A Tể nhà nuôi lý lẽ hùng hồn nói: "Nhưng cha thích, chỉ cần là cha thích thì nên cho."

A Tể hoang dại: "..."

A a a, nói rất có lý.

Đồ vật có thể xấu có thể vô dụng, nhưng cha không thể không có.

A Tể hoang dại nghiêm túc dùng chữ trẻ con đáng yêu ghi lại nội dung 【 Cha thích hút thuốc, uống rượu nhất 】.

A Tể nhà nuôi thuần thục báo một chuỗi tên nhãn hiệu rượu thuốc lá, loại nào loại nào cha hút/ uống nhiều hơn, loại nào cô không ưa thích lắm.

"Điểm chung đặc trưng của bọn chúng chính là quý."

A Tể hoang dại lầu bầu nói: "Đúng là khuyết điểm làm người ta không vui."



A Tể nhà nuôi phản bác nó: "Không, quý không nhất định là khuyết điểm của nó, nhưng nghèo thật sự là khuyết điểm của cậu."

Nó chưa từng thấy bé con không cố gắng làm việc như vậy.

Thế mà còn vọng tưởng nuôi cha, ai cho nó dũng khí!!!

A Tể hoang dại len lén liếc giá cả những vật kia một tí, lập tức hít hơi lạnh.

"... Nhất định phải là mấy nhãn hiệu ấy?"

Không thể dùng nhãn hiệu giá phải chăng thay thế?

A Tể nhà nuôi dùng giọng điệu khiển trách dạy dỗ A Tể hoang dại.

"... Cha rất... $% $@*... Cậu biết không, tớ chưa từng mua cho cha loại phổ thông giá rẻ..."

Làm cha nó, chỉ hưởng phúc không cần khổ.

A Tể hoang dại chậc chậc nói: "... Xác định không phải phí tiền lắm sao?"

A Tể nhà nuôi cay nghiệt mà nói: "Nếu cậu nuôi cha, vậy cha chính là máy cắt giấy."

Bùi Diệp nhìn tới nhìn lui đoạn đối thoại này bảy, tám lần.

Cô có loại xúc động muốn phỉ nhổ cuồn cuộn không biết từ đâu ra.

Đây chắc là cái gọi là ác ý của "Nhà phát triển trò chơi" đi.

Cô cho là mình chơi trò chơi này nuôi A Tể, cố gắng cày phó bản làm nhiệm vụ kiếm tiền nuôi gia đình...

Mà thiết lập trong trò chơi, A Tể cố gắng đi ra ngoài làm công kiếm tiền mỗi ngày đến nỗi cuồng công việc là vì nuôi gia đình nuôi cha???

Làm sao đây?

Nhìn A Tể nhà nuôi nghiêm túc nói sở thích của "Cha", có chút chi tiết rất nhỏ cũng nhớ rành mạch, Bùi Diệp đột nhiên hiểu cảm giác nữ chính phim truyền hình máu chó bị nam chính làm cảm động. Nhưng vừa nghĩ tới A Tể cố gắng làm công là vì nuôi cha, cô liền chột dạ.

A Tể vì nuôi cha cố gắng công việc như thế, mà cô --

Có vẻ như giống A Tể hoang dại ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.

Hai bộ trang phục mới trong ao cầu nguyện là 【 Đấng tối cao dưới màn đêm 】 và【 Người thủ hộ ngoài ánh sáng 】, cô mới vớt ra có bốn phụ kiện.

_(:з)∠)_

Hổ thẹn hổ thẹn.

Hai bé con trong trò chơi không có phát hiện Bùi Diệp đến, tiếp tục trò chuyện.

Lúc này không nói "Nuôi cha", bọn họ trò chuyện đến công việc và tiền lương lẫn nhau.

Không nói không biết, nói rồi khiến người ta giật mình.

Tiền lương của A Tể nhà nuôi lại cao gần gấp đôi so với A Tể hoang dại.

A Tể hoang dại nói: "... ** $@..."

Lại là một chuỗi ký tự loạn xạ được làm mờ, để Bùi Diệp càng hiếu kỳ nội dung trò chuyện của bọn nó.



A Tể nhà nuôi nói: "... Chắc là có người cắt xén tiền lương của cậu rồi, thật ra công việc bây giờ của cậu, trước đó tớ từng nhận được offer."

A Tể hoang dại ồ lên một tiếng.

A Tể nhà nuôi lên lầu hai cầm xuống một bản hợp đồng.

Phần hợp đồng ấy là A Tể nhà nuôi ký cùng công ty hiện tại.

Lúc ấy A Tể nhà nuôi tìm công ty săn đầu người giới thiệu công việc, công ty trung gian đó cho nó hai lựa chọn.

Hai phần offer đều thích hợp với A Tể nhà nuôi.

Sau khi A Tể nhà nuôi do dự, lựa chọn công việc tiền lương cao hơn một chút nhưng lượng công việc cũng lớn hơn, nó không sợ công việc mệt nhọc chỉ sợ tiền lương thấp.

Một phần công việc khác không có làm, không ngờ bị A Tể hoang dại chiếm phi pháp.

"Tớ nhớ tiền lương công ty săn đầu người đưa ra chênh lệch không lớn, nhưng của cậu thấp như vậy, hiển nhiên là bị lừa."

A Tể hoang dại nhìn hợp đồng toát ra một đống khung chữ.

"Tớ muốn bảo vệ quyền lợi tăng lương!"

A Tể nhà nuôi nói: "Cậu ký hợp đồng với công ty chưa?"

A Tể hoang dại lắc đầu nói: "Không có (▼ へ ▼ メ)"

A Tể nhà nuôi thở dài: "Ngay cả cái này cậu cũng không có, muốn bảo vệ quyền lợi rất khó đó..."

Dù sao A Tể hoang dại là làm công chui, ngay cả thẻ căn cước hộ khẩu nghiêm chỉnh cũng không có...

Không thể từ chức, bởi vì tiền lương A Tể hoang dại đều là nhiều năm mới thanh toán một lần, nếu từ chức, lo lắng công ty sẽ không trả tiền.

A Tể nhà nuôi đề nghị với A Tể hoang dại.

"Hiện tại làm việc cho tốt đi, cố kiếm được nhiều tiền rồi suy nghĩ tiếp chuyện nuôi cha."

A Tể hoang dại không cam tâm.

Nó may mắn lắm mới gặp được cha vô cùng ưa thích.

Bỏ lỡ lần này, không biết lúc nào nó mới có thể trở thành Tể có cha.

Trong lúc nói chuyện, A Tể nhà nuôi đã dọn đủ thức ăn, chiêu đãi khách quý đường xa đến.

A Tể hoang dại ăn hai miếng, luôn cảm thấy những đồ ăn này không ổn lắm, hình như thiếu chút gì???

A Tể nhà nuôi bèn lộ ra biểu lộ ấm ức.

"Cha... $#%@... Không cho ăn nhiều đường, cho nên tớ chỉ bỏ hai muỗng nhỏ..."

Hai bé con nhìn bốn món ăn trên bàn, ăn ý nhất trí bốc lên một nhóm biểu tượng tủi thân muốn ăn đường ( ̄﹃ ̄).

Bùi Diệp: "..."

Bỗng có ảo giác mình đang ngược đãi bé cưng.

Ăn uống no say, hai bé con cùng ngồi trước ti vi xem tivi.




Cái màn hình ấy đang chiếu hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám, A Tể hoang dại vừa xem vừa ăn khoai tây chiên, A Tể nhà nuôi bật người máy quét rác, cũng ngồi xuống ăn bắp rang, câu được câu không trò chuyện -- Liên quan tới công tác mới, liên quan tới công tác cũ.

A Tể hoang dại chuẩn bị kết thúc công việc trong tay đi tìm công tác mới đàng hoàng tiền lương cao hơn.

A Tể nhà nuôi cũng có ý nghĩ này.

Ban giám đốc ở công ty hiện tại quá nhiều chuyện.

A Tể hoang dại đã có chút cân bằng tâm lý.

Công tác của nó tiền lương không cao, nhưng người trong công ty đều rất đỡ lo.

A Tể nhà nuôi tản ra hơi thở tổng giám đốc bá đạo, hời hợt nói: "... Hừ, ban giám đốc tớ đã xử lý ba phần bảy..."

Mặc dù nó là CEO làm công, nhưng cũng không phải dễ trêu.

A Tể hoang dại nói: "... Đâu phải một mình cậu xử lý, kiêu ngạo cái gì..."

Xem phim hoạt hình một hồi.

A Tể hoang dại nhìn quanh.

"Vì sao A Cha chưa trở về?"

A Tể nhà nuôi cũng không lo lắng.

Nhìn đến đây, Bùi Diệp bóp cuống họng, dịu dàng hết cỡ nói: "Tể, ta trở về rồi nè."

Phản ứng của hai nhóc tì hoàn toàn khác biệt.

A Tể nhà nuôi vô cùng vui vẻ chào đón Bùi Diệp về nhà, mà A Tể hoang dại...

Bùi Diệp rõ ràng nhìn thấy tâm trạng A Tể hoang dại chập trùng lên xuống, đang vòng đi vòng về tại ranh giới hắc hóa.

Quan trọng nhất là --

Bùi Diệp nhìn thấy một dòng【 Hệ thống ghi chép 】.