(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 595: Thổ lộ



Editor: Đào Tử

___________________________

【 A Tể hoang dại không biết bị cái gì kích thích, tâm tình nó rất uể oải 】

【 Giá trị tâm trạng của A Tể hoang dại quá thấp sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, đề nghị người chơi A Cha trấn an thỏa đáng 】

Hệ thống hiện lên hai dòng ghi chép này, đỉnh đầu A Tể hoang dại từ màu xanh thân thiện chuyển thành màu vàng trung lập, thậm chí mơ hồ có hướng chuyển sang màu đỏ đối địch. Nếu tên A Tể hoang dại biến đỏ, đem bàn tay nhỏ tương tác đặt trên thân A Tể hoang dại thì sẽ biến thành "Đao nhỏ".

Từng chơi không ít trò chơi nên đương nhiên Bùi Diệp biết cái này có chuyện gì.

Một khi NPC trò chơi biến đỏ liền mang ý nghĩa đối địch, quỷ mới biết nó có thể công kích A Tể nhà mình không.

"Tể, hôm nay trong nhà có khách?"

"Vâng, đây là bạn tốt của con nha." Lại nói với A Tể hoang dại, "Đây là cha của tớ!"

Bùi Diệp lại cười nói: "Ồ? Là bạn sao? Vậy đúng là người bạn đáng yêu đấy -- "

Lúc này, cô nhìn thấy tên A Tể hoang dại từ màu đỏ chậm rãi, chậm rãi, chậm rãi, ổn định thành màu hồng sáng chói.

Bùi Diệp: "..."

Màu hồng???

Đúng là vượt quá phạm vi kiến thức của cô.

A Tể hoang dại có chút thẹn thùng, không thích nói chuyện lắm, nhưng tốc độ spam thông báo 【 Hệ thống ghi chép 】 còn nhanh hơn Tể nhà mình.

Hoạt động tâm lý cực kỳ phong phú.

"Hiếm khi có bạn đến, Tể phải chiêu đãi thật tốt nha, ta đã để rất nhiều đồ ăn vặt trong tủ lạnh và gian phòng của con."

Mấy ngày nay cửa hàng có hoạt động giảm giá lớn, Bùi Diệp làm cha đương nhiên sẽ không keo kiệt với bé con nhà mình.

Mua quần áo theo từng mùa, vật dụng sinh hoạt hàng ngày cũng chất đầy nhà kho nhỏ, tủ lạnh nhét thêm đồ tươi mới vào, còn đổi mới toàn bộ máy giặt, người máy quét rác, máy rửa bát... của A Tể. Nhìn như mỗi cái đều không quý, cộng lại cũng là khoản tiền lớn.

Nói chứ qua một thời gian ngắn là tới sinh nhật A Tể.



Dựa theo tính cách trò chơi, sẽ còn đẩy ra hoạt động nạp tiền mạnh hơn.

Túi tiền có vẻ dư dả nhưng căn bản không đủ dùng.

A Tể hoang dại trong phòng chậm rãi tham quan, mùi dấm bay ra mười dặm.

Đây rõ ràng là cha hôm nay nó gặp.

Không ngờ lại là người đã có Tể.

Tại sao lại như vậy chứ?

Vốn nên là việc rất vui vẻ, vì sao lại biến thành như vậy chứ?

A Tể hoang dại sa sút ngồi xổm ở góc phòng yên lặng trồng cây nấm, từng cây nấm mọc ra từ trên người nó.

Trong chốc lát liền biến thành núi nấm nhỏ.

Bùi Diệp thừa dịp A Tể đi tắm rửa, nói chuyện với A Tể hoang dại.

Hai A Tể này không chỉ có bề ngoài giống nhau như đúc, ngay cả tính cách và giọng điệu nói chuyện cũng cực kỳ tương tự.

Nhưng đào sâu tìm hiểu lại phát hiện A Tể hoang dại bá đạo cường thế hơn A Tể nuôi nhà.

Đêm đã khuya, A Tể nuôi nhà chủ động giữ A Tể hoang dại lại, mời nó ngủ lại qua đêm.

Trong nhà chỉ có một cái giường, hai đứa nhóc chỉ có thể ngủ chung tạm một đêm.

"Ngủ ngon."

Bùi Diệp nói ngủ ngon cùng hai nhóc con.

A Tể nuôi nhà nói: "(3[▓▓] ngủ ngon."

Kéo chăn cao hơn một chút, trong chốc lát đã ngủ mất.

A Tể hoang dại lật qua lật lại ngủ không yên.

Nó cũng muốn mỗi ngày nói chuyện chúc ngủ ngon trước khi ngủ với cha.

Đều là Tể Tể như nhau, dựa vào đâu mình không thể có được cha???

Trong lòng ngổn ngang lật qua lật lại như trứng rán.

Nó không biết rằng Bùi Diệp đang dùng lòng bàn tay chống cằm, nhìn chằm chằm cửa sổ trò chơi, cho đến khi A Tể hoang dại ngủ say mới đóng trò chơi lại.

Y theo cách thức trò chơi bày kế, cô thật sự lo lắng có chuyện ngoài ý muốn.

Ví như Mỹ Hầu Vương thật giả -- Không, phải là "A Tể" thật giả, A Tể giả xử lý A Tể thật, thay vào đó.

Nghĩ lại cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi.

Một trò chơi thiết lập nuôi dưỡng không thể có kịch bản bệnh hoạn như thế.

Hai bé con ngủ say sưa(. -ω-)zzz mấy giờ, hồi phục tinh thần liền đi ra ngoài làm việc.

Bên Bùi Diệp cũng sắp hừng đông.

Cô ngáp một cái, thính tai nghe có tiếng cửa phòng mở ra.




Hoa Khinh Khinh và Cố Thiều cả đêm chưa về một trước một sau vào nhà.

Hai người sợ quấy nhiễu Bùi Diệp đang ngủ trong nhà, nhẹ chân nhẹ tay, ngay cả nói chuyện cũng thấp giọng.

Bùi Diệp nghe thấy Cố Thiều ấm giọng an ủi Hoa Khinh Khinh.

"... Tóm lại, những chuyện kia đều đã qua đi..."

Có vẻ tinh thần Hoa Khinh Khinh không tốt lắm, nhưng phiền muộn giữa lông mày đã tan.

"Ừm, cảm ơn anh... Tối hôm qua nghe em nói nhiều chuyện linh tinh như vậy... Hi vọng không khiến anh thấy phiền..."

"Không đâu, thật ra anh rất vui vì em chịu thổ lộ hết với anh, hiểu rõ những gì người ngoài không thể hiểu về em."

Hoa Khinh Khinh hồi lâu không có lên tiếng.

Lại qua một lát, cô quẫn bách nói: "Giày chị Tiểu Thanh ở chỗ này, chắc người vẫn đang ngủ. Chắc cũng sắp tỉnh, em chuẩn bị làm bữa sáng, anh có muốn ở lại ăn một bữa không?"

Cố Thiều vui vẻ đáp ứng.

"Vậy thì làm phiền em rồi."

Diện tích phòng bếp không lớn, hai người đứng đấy hơi chen chúc, ngay cả không khí cũng hiện ra hơi nóng mất tự nhiên.

Vừa làm xong, điện thoại Cố Thiều vang lên.

Phó Miểu gọi tới.

Có chút việc khẩn cấp.

Hoa Khinh Khinh vội vàng bỏ vào hộp để Cố Thiều mang theo.

Lúc này Bùi Diệp mới ra từ gian phòng, ngoài cười trong không cười nhìn cô.

Trực giác mách bảo Hoa Khinh Khinh -- Tâm trạng "Chị Tiểu Thanh" không tốt lắm.

"...Chị Tiểu Thanh tỉnh rồi à? Em vừa làm tào phớ, muốn ngọt hay mặn?"

"Cả đêm em không trở về, ở cùng với Cố Thiều?"

Tay Hoa Khinh Khinh cứng đờ, đưa lưng về phía Bùi Diệp không nói lời nào.

"Hôm qua em bị dọa sợ mà? Nên ở trong nhà tịnh dưỡng tốt chứ. Sao anh ta không hiểu chuyện như thế, còn mang em đi ra ngoài giải khuây?"

Hoa Khinh Khinh xoay người đối mặt với Bùi Diệp.

Nói đỡ cho Cố Thiều: "Không phải... Là em nhờ anh ấy mang em ra ngoài... Em..."

Bùi Diệp nhìn kỹ nét mặt của Hoa Khinh Khinh.

"Xảy ra chuyện gì?"

Hoa Khinh Khinh cúi đầu không nói.

Bùi Diệp truy hỏi: "Khinh Khinh, có phiền phức gì em có thể nói với Cố Thiều, không thể nói với chị?"

"Hôm qua em... Tâm trạng không tốt lắm, Cố Thiều bèn mang em đi ra ngoài chơi chốc lát."



"Tâm trạng không tốt? Bởi vì gặp Nghệ Ninh Ninh?"

Hoa Khinh Khinh khẽ lắc đầu.

"Không phải...Chị Tiểu Thanh, em đột nhiên nhớ tới một chút ký ức không vui..."

Bùi Diệp nghe nói thế liền âm thầm nhíu mày.

Nhớ tới một chút ký ức không vui?

Hoa Khinh Khinh bị chuyện ngày hôm qua kích thích khôi phục ký ức kiếp trước ư?

"Ký ức gì?"

Hoa Khinh Khinh há hốc mồm, lại không nói ra.

Tối hôm qua cảm xúc cô sụp đổ dưới lời lẽ cố gắng trấn an của Cố Thiều thẳng thắn nói mình là người xuyên không, còn có những chuyện kiếp trước... Khi cô tỉnh táo lại, quả thực hốt hoảng chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Trong đầu không khỏi hiện một đống lớn phòng thí nghiệm kèm vật phẩm thí nghiệm trong phim truyền hình...

Phản ứng của Cố Thiều làm Hoa Khinh Khinh không ngờ đến.

Đã sáng tỏ nhiều hơn kinh ngạc.

Phảng phất đã sớm đoán được Hoa Khinh Khinh là người xuyên không.

"Là cái gì cho em ảo giác, cho rằng anh sẽ không hoài nghi? Em có biết trên người mình có bao nhiêu sơ hở không?"

Khỏi cần phải nói, chỉ tay nghề nấu nướng ấy đã làm người ta hoài nghi.

Tài nấu nướng của cô không phải bản thân cô sáng tạo lung tung, không chỉ có hệ thống, mà tài nghệ cũng khá thành thạo.

Hoa Khinh Khinh có tài năng từ không thành có?

Cô không có.

Duy trì đồ vật người đi trước và bản thân sáng tạo phát minh, độ khó hai cái hoàn toàn khác biệt.

Nhưng Cố Thiều lại không đoán được chân tướng.

Hoa Khinh Khinh thổ lộ chân tướng, nhìn như hoang đường lại là giải thích hợp lý nhất.