Chương 689: Ước định và phản bội (6)
Vân Hoán giống như không nhìn thấy trào phúng trong mắt tiến sĩ Lâm1a: "Tiểu Hiên ở đâu? Đừng để tôi lặp lại lần thứ ba."
"Chậc chậc chậc, không có kiên nhẫn như thế à, thật là không biết đùa vui." Tiến sĩ Lâm bỗng nhiên mất đi hứng thú, tên Vân Hoán này đúng là không thú vị, một chút cũng chơi không vui.
"A Sâm." Tiến sĩ Lâm gọi một tiếng.
"Vâng, tiến sĩ." Tiến sĩ Lâm không có bất kỳ phân phó gì, thế nhưng A Sâm lại biết ý của ngài, mở ra mật thất bên cạnh, A Sâm ôm Vân Hiên từ bên trong ra.
Đúng vậy, ôm ra, Vân Hiên vẫn còn đang hôn mê.
Vân Hoán còn chưa tiến lên trước, A Sâm đã nhanh chóng đưa Vân Hiên cho tiến sĩ Lâm, tiến sĩ Lâm ôm lấy Vân Hiên.
"Ngươi nhìn, A Hiên lớn lên có bao nhiêu phần giống ngươi." Tiến sĩ Lâm yêu thương vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Vân Hiên.
Trên thực tế, Vân Hoán và Vân Hiên lớn lên rất giống nhau, đều là hàng mày kiếm dày, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, môi mỏng hồng nhạt gợi cảm.
Vừa nhìn liền biết hai người bọn họ là anh em ruột.
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Tần Nhất lạnh lùng nhìn tiến sĩ Lâm.
"Muốn gì?" Tiến sĩ Lâm nghe vậy ngẩng đầu: "Ta cũng không biết mình muốn gì. Trước kia là muốn không cô độc, về sau là hy vọng Số Một hoàn mỹ của ta có thể tỉnh lại, đoạn thời gian trước là hy vọng bán thú nhân có thể trở thành chúa tể thế giới, hiện tại à, chỉ hy vọng A Hiên có thể sống sót."
Tiến sĩ Lâm cười, nụ cười nhàn nhạt thản nhiên, nhưng lại làm cho người nhìn không đoán ra tâm tình của hắn.
Hắn luôn tùy tâm sở dục, thích thế nào thì thế ấy.
Thế nhưng, hắn không nghĩ tới lại gặp được một người khiến hắn hồi tâm.
Nghĩ như vậy, tiến sĩ Lâm lại không tự chủ được cúi đầu xuống ôn nhu nhìn ngắm thanh niên trong ngực.
"Vân Hoán." Tiến sĩ Lâm nâng tay thay Vân Hiên vuốt lại tóc mai bên thái dương: "Mặc kệ ngươi có tin ta hay không, ta chỉ muốn khiến A Hiên sống sót."
"Cho dù là, trả giá bằng cái mạng này của ta."
Thanh âm của tiến sĩ Lâm nhàn nhạt, thế nhưng ai cũng nghe ra kiên trì cùng nghiêm túc trong lời nói của hắn.
"Tôi tin, thế nhưng cũng không tin."
Tiến sĩ Lâm là người như thế nào, ngay đúng lúc này, trong con ngươi bao phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, khiến cho người ta thấy không rõ suy nghĩ thật sự dưới đáy lòng hắn.
"Ha ha ha." Tiến sĩ Lâm chợt cười to, cánh môi tái nhợt bỗng nhiên trở nên tiên diễm, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Tiến sĩ Lâm nhíu mày: "Quả nhiên là Đế thiếu, đúng là không dễ lừa gạt, thật không thú vị chút nào."
"Được rồi, không chơi với các ngươi nữa. Vân Hoán, chọn đi, nhân loại và Vân Hiên, ngươi chọn cái nào?"
Tiến sĩ Lâm thuận tay vuốt những cái vảy trên cánh tay: "Chỉ có thể chọn một, đừng có tham."
"Phải chọn một cái sao, tôi chọn Vân Hiên." Vân Hoán không chút do dự đưa ra lựa chọn, nhanh đến nỗi tiến sĩ Lâm chưa kịp phản ứng.
Nhân loại tính là gì, không ai có thể hơn được Tiểu Hiên, đương nhiên, ngoại trừ Tần Nhất.
Vân Hoán anh trước giờ cũng không phải là hạng người tốt lành gì, càng không phải loại người thánh mẫu thiện lương gì đó, nhân loại và thứ anh quan tâm, anh khẳng định lựa chọn vế sau.
"Không nghĩ tới ngươi thẳng thắn như vậy." Dù là tiến sĩ Lâm, cũng có hơi phản ứng không kịp.
"Tôi đã đưa ra đáp án rồi, nhưng, thứ anh muốn, chưa chắc có thể đạt được." Vân Hoán cười nói, đôi mắt đào hoa lạnh nhạt hàm ẩn chút giễu cợt.
"Không thể đạt được? Ngươi thử xem liền biết được hay không." Tiến sĩ Lâm cũng không giận, ngũ trảo trực tiếp hướng Vân Hoán công kích tới.
Vân Hoán cũng không để im, trở tay tiếp chiêu.
"Vân Hoán, đưa trái tim của ngươi cho ta, chỉ cần có trái tim của ngươi, A Hiên liền có thể sống sót." Tiến sĩ Lâm nhìn Vân Hoán khát vọng, chuẩn xác hơn mà nói, là nhìn trái tim của Vân Hoán.