Chương 695: Ước định và phản bội (12)
Thời điểm Tần Nhất sống lại, cô đã ở trong thân thể của cô.
Cô là Tần Nhất, nhưng không hoàn toàn là Tần Nhất.
Cho tới nay, cô đều cẩn thận ẩn nấp trong thân thể Tần Nhất, giấu tài, nhìn thiếu nữ có thể nói là cô, từng chút một tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Cô rất mừng cho cô, những chuyện Tần Nhất phải trải qua ở đời trước cô đều biết, đứa trẻ đáng thương này, cuối cùng cũng tìm được chính mình.
Thế nhưng, điều này không có nghĩa là cô quên đi ý nghĩa tồn tại của mình, không sai, ý nghĩa của cô chỉ có một, lấy mạng tiến sĩ Lâm.
Đời trước, Tần Nhất bởi vì là dị năng giả hệ lôi mà bị tiến sĩ Lâm chộp tới làm thí nghiệm, đủ loại mẫu virus được tiêm vào cơ thể, thậm chí có một lần, cô cứ như vậy trơ mắt nhìn tay chân của mình bị chặt đứt.
Sau đó lại nhìn tay chân của mình được khâu nối lại, đau đớn thống khổ trong đó không cần phải nói.
Thế nhưng dù là vậy, cô cũng không chết, điều này càng làm tiến sĩ Lâm hiếu kỳ, khiến cho thủ đoạn của hắn cũng bắt đầu càng thêm tàn nhẫn.
Kỳ thật cô biết, cô giống như là một nhân cách khác được tách ra của Tần Nhất.
Những ngày tháng bị người thân phản bội, Tần Nhất không ngừng hối hận oán trách bản thân không biết nhìn người, càng hận bản thân ngây thơ ngu ngốc.
Cho nên, cô bị sinh diễn ra, là dáng vẻ Tần Nhất hi vọng nhất.
Tiến sĩ Lâm cũng làm thí nghiệm bán thú nhân trên người cô, đem cô dung hợp với hoa Bỉ Ngạn, thú biến dị và huyết bướm biến dị. Cho nên, khi cô chiếm cứ thân thể Tần Nhất, cô, kỳ thật chính là bán thú nhân.
Có điều, những chuyện này cô sẽ không nói cho bọn họ biết.
"Đưa ta xuống Địa ngục?" Tiến sĩ Lâm cười nhạo: "Chỉ sợ ngươi còn chưa có thực lực đó."
Tần Nhất bước lên phía trước một bước, làn váy như sen, hoa Bỉ Ngạn trên đất càng thêm khoe sắc xinh đẹp, một mảng lớn huyết bướm kề sát bên trên những lọn tóc của cô.
"Có được hay không, không phải ngươi nói là tính." Gương mặt trắng nõn của Tần Nhất lạnh xuống, vô số huyết bướm tụ tập đến trên tay cô, hóa thành một chiếc roi huyết sắc.
Tần Nhất vung tay lên, roi đập xuống đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một vết nứt.
"Đừng lo lắng, cô ấy rất tốt, cô ấy sẽ an toàn trở về." Lúc Tần Nhất tiến lên công kích, nhàn nhạt nói một câu không rõ ý.
Biết người trong lòng mình không có việc gì, Vân Hoán nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt càng lúc càng không tốt.
Thoạt nhìn anh chiếm ưu thế nhỉnh hơn tiến sĩ Lâm, thực ra không phải.
Sự thật thì, anh, đánh không lại tiến sĩ Lâm.
Cũng không thể nói đánh không lại, mà là Vân Hoán đối với dị năng thôn tính của tiến sĩ Lâm chưa có phương pháp phá giải.
Tiến sĩ Lâm có thể thông qua thôn tính đồ vật có sinh mệnh để bổ sung dị năng của mình, có bug này, hắn liền giống như có cục sạc vô hạn, anh không có khả năng đánh thắng.
Lang Thú ngao ô kêu to, mắt sói xanh biếc hung tợn trừng mắt với tiến sĩ Lâm, hoàn toàn không nhận ra vị chủ nhân cũ này.
"Ngu xuẩn." Cánh môi tái nhợt của tiến sĩ Lâm cười lên chế nhạo, một luồng công kích tinh thần lập tức quăng về phía A Sâm, hoàn toàn không có ý niệm tình cũ.
Tần Nhất vươn tay, huyết bướm hình thành vòng bảo hộ giúp Lang Thú chặn công kích.
Lang Thú vô cùng đáng thương kêu lên, tuy rằng không bị thương, nhưng cũng bị dọa.
Mặc dù bây giờ nó chọn Tần Nhất, nhưng sự kính sợ đối với tiến sĩ Lâm là ẩn từ trong xương cốt ra.
Tần Nhất vỗ vỗ cái đầu lớn của Lang Thú an ủi: "Đi qua bên kia, chút nữa bị thương thì không tốt."
Tần Nhất cũng không định trông cậy vào Lang Thú, Lang Thú ngao ô mấy tiếng, dường như là nhắc Tần Nhất cẩn thận, sau đó đung đưa cái đuôi ngồi xuống phía trước Vân Hoán.