Chương 696: Phệ Thiên (1)
Lang Thú không nhúc nhích, tội nghiệp ngồi đó nhìn qua Tần Nhất, giống như một pho tượng.
"Đều nói đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, mặc dù con hàng này là sói, nhưng bây giờ nó là của ta, cho nên, ta không khách khí nữa."
Nửa câu đầu Tần Nhất còn cười mỉm nói, nửa câu sau hai má lúm đồng tiền tươi như hoa lập tức lạnh xuống, trong đôi mắt đỏ hồng, là cừu hận, là đạm mạc.
Tần Nhất xông tới, huyết bướm bay múa đầy trời cùng hoa Bỉ Ngạn nở rộ trải đầy trên đất chính là vũ khí của cô, từng chiêu từng thức mang theo nồng đậm sát ý.
Vương Ổn Ổn nhìn ngây người, không biết tại sao, rõ ràng là đang đánh nhau, thế nhưng cô ấy lại cảm thấy Tần Nhất như đang khiêu vũ.
Đúng vậy, đang khiêu vũ, mỗi một động tác đều vô cùng mỹ lệ, huyết bướm hoa Bỉ Ngạn song hành, giống như vũ điệu tử vong, lộ ra tuyệt vọng, lại lộ ra sinh cơ.
Dạng bán thú nhân của Tần Nhất thực lực không hề yếu, thậm chí so với Vân Hoán còn muốn càng hơn một bậc, nhưng như vậy cũng chỉ có thể đánh ngang tay với tiến sĩ Lâm.
Cô không bị thương, tiến sĩ Lâm cũng không bị thương.
Song phương cứ như vậy giằng co, Tần Nhất biết tiến sĩ Lâm có dị năng thôn tính, cho nên cô không hề vội vàng, ngược lại đang tìm nhược điểm của tiến sĩ Lâm.
Thân là bán thú nhân, nhất định sẽ có nhược điểm, tuy cô biết thú hình của tiến sĩ Lâm là gì, nhưng lại không biết nhược điểm của hắn.
Loại thú đó cô chưa từng nghe nói tới.
Tần Nhất đang tìm nhược điểm của tiến sĩ Lâm, tiến sĩ Lâm cũng vậy. Cùng Tần Nhất giao thủ, hắn càng có thể khẳng định Tần Nhất trước mắt này là bán thú nhân.
Là bán thú nhân, nhất định sẽ có nhược điểm.
Chỉ là bán thú nhân này giống như dung hợp hai loại thú biến dị, nói chính xác hơn là một loại thú biến dị, một loại thực vật biến dị.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất hứng thú, phải biết bán thú nhân chính là do hắn sáng tạo ra, thế nhưng hắn nghiên cứu lâu như vậy, lại chỉ có thể dung hợp một loại thú biến dị.
Hai loại như của Tần Nhất, làm thế nào dung hợp được?
Trong lòng tiến sĩ Lâm có chút ngo ngoe muốn động, tay không tự chủ thấy ngứa ngáy cả lên.
Song phương đánh tới đánh lui túi bụi, đúng lúc này, Quân Mặc Ly đang xách theo Vân Hiên khẽ nhíu mày lại, người trong tay, tỉnh rồi.
Vân Hiên mở to mắt, mắt phượng thanh tịnh, rất giống Tần Nhất.
"Vân Hiên, cậu tỉnh rồi?" Dư Mộng là người đầu tiên chú ý tới Vân Hiên tỉnh.
Ánh mắt Hoa Thất đang dính trên người tiến sĩ Lâm, còn ba người Vương Ổn Ổn thì không nháy mắt dõi theo Tần Nhất, thế là chỉ có Dư Mộng và Quân Mặc Ly phát hiện cậu tỉnh.
Vừa dứt tiếng liền phát hiện gia hỏa trong tay sức lực lớn vô cùng, lại có thể giãy ra.
"Vân Hoán, cẩn thận." Vương Ổn Ổn thấy tình huống không đúng, lập tức nhắc nhở Vân Hoán.
Cô ấy vẫn nhớ Hoa Thất nói qua, muốn cứu Vân Hiên, nhất định phải lấy tính mạng của Vân Hoán.
Thế nhưng không ai ngờ tới, mục tiêu của Vân Hiên lại không phải Vân Hoán, mà là Tần Nhất.
Chỉ thấy Vân Hiên tỉnh lại hai mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên một nụ cười tà, hai tay trong nháy mắt biến thành móng vuốt sắc bén, vòng qua Vân Hoán, hướng thẳng tới phía sau lưng Tần Nhất đánh tới.
Trong đôi đồng tử dựng thẳng của tiến sĩ Lâm lóe sáng, mục tiêu ngay từ đầu của hắn không phải Vân Hoán, mà vẫn luôn là Tần Nhất.
Con ngươi Vân Hoán co rụt lại, lập tức xông tới hỗ trợ Tần Nhất, ai ngờ, Vân Hiên vậy mà cho anh một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thuấn di một cái, đi tới phía trước Tần Nhất
Móng vuốt sắc bắn hung hăng cắm vào lông ngực Tần Nhất, sau đó móc trái tim vẫn còn đang đập ra ngoài.
Hết thảy, đều trong một cái chớp mắt, nhanh đến mức ai cũng không phản ứng kịp.
Sau khi hoàn hồn, trái tim của Tần Nhất đã bị móc ra.
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán co rụt lại, hoảng hốt ôm lấy thân thể đang ngã xuống của Tần Nhất.
Edit by Thanh tỷ
Chương 697: Phệ Thiên (2)