Chương 697: Phệ Thiên (2)
Bóng dáng uyển chuyển trong chiếc váy đỏ kia, trước ngực có một lỗ lớn, máu bên trong không ngừng chảy ra, nhìn mà kinh tâm.
Vân Hoán không thể tin được vuốt ve khuôn mặt Tần Nhất: "Thất Thất?"
Tần Nhất không trả lời anh, mắt phượng sáng chói ngày xưa dần dần mất đi hào quang, máu tươi tí tách rơi xuống, làm ướt những cánh hoa Bỉ Ngạn vốn đã đỏ tươi, khiến chúng càng thêm yểu điệu kiều diễm.
"Tại sao có thể như vậy?" Vương Ổn Ổn không dám tin, tại sao Vân Hiên đột nhiên lại công kích Tần Nhất, không phải Hoa Thất nói cần Vân Hoán à?
Vương Ổn Ổn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt âm trầm, khuôn mặt trở nên dữ tợn, một tay túm lấy Hoa Thất từ trong ngực Dư Mộng ra ngoài.
Vương Ổn Ổn hiện tại không biết cái gì gọi là ôn nhu, cô ấy đang bị lửa giận thiêu đốt.
Hoa Thất bị đau, nó vốn bị thương còn chưa khỏi, trước đó lại giúp đỡ Tần Nhất đối phó A Sâm, vết thương trên người càng nghiêm trọng.
Vương Ổn Ổn ra tay không nhẹ, mấy cái lá trên người Hoa Thất đều bị cô ấy túm rơi mất.
"Nói, có phải mi là mật thám hay không, có phải tiến sĩ Lâm cố ý phái mi tới mê hoặc chúng tôi hay không? Cái gì mà để chúng tôi ngăn cản tiến sĩ Lâm, tất cả đều là mi đang diễn trò. Mi đang diễn kịch lừa bọn này, để mọi người tiếp nhận mi."
"Muốn mạng Vân Hoán cái gì, thật ra các người vẫn luôn đánh chủ ý lên nam thần Công tử, mi là đồ lừa gạt."
Hốc mắt Vương Ổn Ổn đỏ lên, giống như ma quỷ tới từ Địa Ngục, hận không thể lập tức xé xác Hoa Thất.
Thế nhưng, cô ấy càng hận bản thân mình hơn.
Sao cô ấy lại không sớm nghĩ tới điểm này cơ chứ, là bọn họ quá mức tin tưởng Hoa Thất, là bọn họ quá mức vội vàng.
Cô ấy nên sớm nghĩ tới, nếu như cô ấy nhắc nhở nam thần mấy câu, chuyện cũng sẽ không biến thành tình trạng như hiện tại.
Năm năm trước, nam thần bỏ cô ấy mà đi, năm năm sau, chẳng lẽ lại một lần nữa rời cô ấy đi ư?
Thế nhưng lần này, ngay cả trái tim cũng bị móc ra, bọn họ nên làm thế nào đây, cho dù có thú hạch cấp mười cũng không có tác dụng.
Trong lúc nhất thời, Vương Ổn Ổn tuyệt vọng ngồi liệt trên mặt đất, gào khóc.
Vương Ổn Ổn cô xưa nay không phải là người mềm yếu, ngay cả mấy năm trước, mẹ của cô qua đời, cô đau lòng một trận liền không cho phép mình lại thương tâm.
Trong đầu như có cuộn băng chạy, tái hiện từng ly từng tý những chuyện cô và Tần Nhất cùng nhau trải qua, từ ngày đầu gặp gỡ đến hiện tại.
Nam thần nữ giả nam trang, nam thần đối xử dịu dàng che chở cho cô, nam thần vừa mới được sống những ngày tháng vui vẻ...
Cứ như vậy rời cô mà đi.
Cô, làm sao có thể cam tâm!
Trạch Ninh nghe thấy Vương Ổn Ổn khóc, cũng nhịn không được, hắn là Zombie, thường thấy sinh tử, thậm chí tình cảm mờ nhạt, lúc đầu một chút xíu xiu cảm thụ cũng không có.
Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy trái tim rất đau, giống như bị cái gì đó gặm cắn.
"Không, sẽ không, Tiểu Thất sẽ không bỏ ta lại." Zombie xưa nay sẽ không khóc, thế nhưng Zombie thiếu niên Trạch Ninh giờ phút này trong hốc mắt lại chứa đầy nước mắt.
Ngay cả Dư Mộng cũng không nhịn được quay mặt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn Tần Nhất chết thê thảm như vậy.
Bị Vương Ổn Ổn nghi ngờ, Hoa Thất hoảng sợ, luống cuống ôm lấy mấy cọng lá cây còn sót lại của mình, dùng sức lắc đầu: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi không có nói dối, tôi thật sự nghe được tiến sĩ và A Sâm nói cần mạng Vân Hoán, bọn họ hoàn toàn không có nhắc tới tên của Tần Nhất."
"Tôi không phải lừa đảo, tôi không có gạt người!"
Hoa Thất hét lên biện giải cho mình, làm thực vật, cho dù bọn họ trở thành thú nhân, cho dù bọn họ đi theo sau tiến sĩ Lâm làm việc, nhưng bọn họ có cốt cách của mình.
Bọn họ sẽ không nói dối.