[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 730



Chương 730: Bắt đầu đại chiến (4)

Trong đầu Vương Bảo Bảo "oành" một tiếng nổ tung, cô ta bén nhọn kêu lên: "Không có khả năng, không có khả năng, cha, không phải cha đồng ý với con rồi sao, con muốn Vân Hoán cưới con, con muốn anh ấy cưới con."

Vương Bảo Bảo cầu xin nhìn Vương Dã: "Cha, không phải cha đã cứu Vân Hoán sao, cha đi nói với anh ấy, để anh ấy cưới con làm vợ."

Vương Dã nhíu mày lại, ông ta nghiêm túc nhìn Vương Bảo Bảo: "Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ân cứu mạng không phải dùng để uy hϊếp người ta làm chuyện mình không muốn làm. Còn về Vân Hoán, con đừng nghĩ nữa, trước đó cha cũng đã nói rồi, khả năng Vân Hoán đồng ý rất nhỏ."

"Nói câu khó nghe, con căn bản không xứng với Vân Hoán. Cô gái kia cha đã gặp, rất xinh đẹp, ôn nhu lại hiền lành, Vân Hoán ở chung với cô gái ấy, cả người đều tản ra ánh sáng hạnh phúc."
"Bảo Bảo, con vẫn nên thực tế một chút, cha sẽ tìm cho con một người đàn ông thích hợp với con." Vương Dã kiên nhẫn khuyên con gái nhà mình.

Trên thực tế, ông ta làm người vô cùng có nguyên tắc, đáng tiếc là con gái ông ta mất mẹ từ rất sớm, một mình ông ta gà trống nuôi con, căn bản không biết nên dạy con gái như thế nào.

Đợi đến khi ông ta kịp phản ứng, Vương Bảo Bảo đã biến thành bộ dáng như hiện tại.

"Không muốn, con không muốn!" Vương Bảo Bảo so với trong tưởng tượng của Vương Dã còn tùy hứng hơn, cô ta chỉ cảm thấy mình vô cùng mất mặt.

Cô ta đã rêu dao ra ngoài rồi, người toàn bộ căn cứ đều biết Vân Hoán muốn cưới cô ta, nếu như Vân Hoán quay đầu cưới người khác, cô ta nên làm cái gì, toàn bộ người trong căn cứ sẽ nhìn cô ta như thế nào.

Cô ta không muốn, cô ta không hề muốn!
"Bảo Bảo, con đừng tùy hứng, chuyện này không phải con nói không muốn là có thể ngăn cản, cũng không phải cha nói một câu bắt Vân Hoán phải cưới con gái của cha liền có thể kết thúc, con hãy suy nghĩ thật kỹ đi."

Vương Dã có chút nhức đầu, có điều ông ta trước sau tin tưởng con gái nhà mình chỉ là có chút tùy hứng không hiểu chuyện, nhưng con người không tệ.

"Được rồi, con cũng đói bụng rồi nhỉ, cha đi làm đồ ăn sáng cho con."

Vương Dã nhìn Vương Bảo Bảo không nói, cho là cô ta nghĩ thông suốt, rời giường đi làm bữa sáng cho con gái bảo bối.

Ông ta không hề phát hiện, bên trong đôi mắt cụp xuống của Vương Bảo Bảo chợt lóe lên tia oán hận.

Cô ta sao có thể cam tâm, Vân Hoán, đã nói chắc là người của cô ta!

***


"Cái gì, cậu muốn rời đi?" Tần Nhất đặt chén trà trong tay xuống, có chút kinh ngạc nhìn Trạch Ninh.
Lúc ăn sáng cô đã phát hiện gia hỏa này có chút không tập trung, cứ thả hồn theo mây, cô không nghĩ tới, hóa ra Trạch Ninh muốn trở về.

Nhưng chuyện này cũng bình thường, Trạch Ninh đi theo bên người cô đã lâu, nhớ nhà là rất bình thường.

"Tôi đã biết, khi nào thì đi?" Tần Nhất đang suy nghĩ xem nên thu thập một vài thứ gì tiện cho Trạch Ninh mang theo.

Hơn một tháng ở chung, cô thật lòng coi thiếu niên Zombie như em trai của mình, hiện tại Trạch Ninh muốn đi, cô ngược lại có chút không nỡ.

Trạch Ninh có chút lưỡng lự kéo kéo góc áo của mình: "Lập tức phải đi rồi, trong thành dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, tôi nhất định phải trở về."

Trạch Ninh cũng rất không nỡ, Tiểu Thất đối với hắn rất tốt, ở bên người cô mỗi một ngày đều rất vui vẻ, cũng rất thoải mái dễ chịu, hắn thậm chí nghĩ, nếu như có một ngày người cùng Zombie có thể sống chung hòa bình thì thật tốt biết bao.

Khi đó, hắn có thể quang minh chính đại tới tìm Tiểu Thất của hắn, còn có thể dẫn theo đồng bạn của hắn cùng đi.

"Tiểu Thất yên tâm, tôi sẽ không để lộ nơi này." Trạch Ninh chợt nhớ tới Tần Nhất rất bảo vệ nơi này, vội vàng mở miệng.

Càng là Zombie đẳng cấp cao, phương thức liên lạc giữa chúng càng đặc biệt.

Tần Nhất cười xoa đầu Trạch Ninh: "Tôi tin tưởng cậu. Trạch Ninh chờ chút, tôi chuẩn bị cho cậu một chút đồ ăn, cậu có thể mang theo ăn trên đường, đương nhiên, cũng có thể mang về cùng chia sẻ với bạn bè."