[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 745



Chương 745: Đến Kinh Đô (3)

Tần Nhất cười khổ, từ khi nào, cái tên Vân Hiên này trở thành cấm kỵ vậy.

Thật ra cũng không phải cấm kỵ, chỉ là cô và Vân Hoán không biết nên nhắc tới người này như thế nào, đối phương đã định trở thành kẻ địch với bọn họ.

Tựa như nhìn ra khổ sở của Tần Nhất, Vân Hoán dịu dàng ôm chặt cô trong lòng ngực: "Thất Thất, không sao, chung quy sẽ có một ngày như vậy, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi."

"Có điều, e là hắn đã đợi không kịp, lần này hắn làm như vậy, phân nửa là muốn ép chúng ta ra ngoài, sau đó nắm được vị trí của căn cứ Đế Đô."

Giọng Vân Hoán nhàn nhạt, không có chút bi thương nào, ngược lại ẩn ẩn có chút kiêu ngạo.

Không hổ là người Vân gia, tâm tư này, mưu kế này, có thể nói là rất tốt.

Một trận bệnh nho nhỏ, cứ thế xém chút phá hủy một căn cứ hạng nhất.
Cũng không biết là hạnh, hay là bi.

"Phải gặp mặt rồi." Tần Nhất rúc vào trong ngực Vân Hoán, không biết suy nghĩ cái gì.

Cô nhu thuận hưởng thụ Vân Hoán vuốt lông, mắt phượng xinh đẹp híp híp, giống như con mèo nhỏ sau khi ăn no lộ ra cái bụng mềm mại cầu vuốt ve.

Vân Hoán nhìn mà tâm đều mềm nhũn, ánh mắt cũng bắt đầu nóng bỏng.

Tần Nhất bỗng nhiên kinh hô một tiếng, theo bản năng ôm cổ Vân Hoán, người này đột nhiên đứng lên, dọa cô giật cả mình.

"Vân phu nhân, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải gấp rút lên đường." Người đàn ông nào đó nói ra những lời chững chạc đàng hoàng, nhưng lửa nóng trong mắt dường như muốn thiêu đốt hết thảy.

Trước kia, Tần Nhất đối với phương diện này mù tịt, thế nhưng dưới sự dạy bảo tận tình của người đàn ông nào đó, dần dần đã hiểu rất nhiều sự tình.
Tần Nhất bất đắc dĩ nhéo nhẹ lỗ tai người nào đó: "Không phải anh nói phải gấp rút lên đường à, hiện tại mới có một giờ chiều, em cảm thấy hoàn toàn có thể xuất phát."

Vân Hoán quay đầu nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay Tần Nhất, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay cô, tê tê dại dại, càng khiến cho khuôn mặt nhỏ của Tần Nhất đỏ lên.

Mặc dù dần dần hiểu biết hơn, nhưng cuối cùng vẫn không thể so với sắc lang nào đó. Còn không phải sao, mới một chút xíu món ăn khai vị mà Tần Nhất đã thua trận.

Vân Hoán cũng cảm thấy buồn cười, một người ngày thường thanh lãnh thản nhiên như vậy, ở phương diện này lại vô cùng ngây thơ, một chút tình thú nhỏ liền đỏ bừng cả mặt, ngay cả chân nhỏ phấn nộn cũng sẽ cuộn lại, khiến cho người ta càng thêm ham muốn đè cô xuống hơn.
"Không cần lo lắng, anh đã bảo người đem trước một chút thuốc cho Trần Triệt, ngày mai xuất phát cũng không muộn." Vân Hoán nới lỏng miệng, ngược lại tiến công vành tai mượt mà đỏ hồng của Tần Nhất, răng nhẹ nhàng cắn xuống.

Tần Nhất thầm trợn trắng mắt, ai quan tâm cái này cơ chứ, chỉ là khuôn mặt nhỏ càng đỏ hồng, con ngươi trong sáng long lanh cũng bắt đầu trở nên mê ly.

Cô như vậy, quyến rũ thơm ngọt, giống như hoa bỉ ngạn dụ hoặc thật sâu, cũng như hoa anh túc làm say lòng người.

"Điều bây giờ em nên quan tâm không phải cái này, Vân tiên sinh đói bụng, Vân phu nhân hẳn là nên đút anh ăn no." Vân Hoán câu lên nụ cười tà khí, ôm Tần Nhất toàn thân như nhũn ra trở về phòng.

Buổi tối, Phượng Khuynh Ca nhìn canh gà trước mắt có chút không vui, không vui giống vậy còn có Phệ Thiên thú.

"Ngao ngao ngao." Nữ nhân kia đâu, lão tử muốn ăn ngon, không muốn ăn canh.

Phệ Thiên thú quơ móng vuốt nhỏ, vẻ mặt bất mãn.

Phượng Khuynh Ca lành lạnh nhìn nó một cái, ngửi được mùi khét từ trong phòng bếp bay ra, vẻ mặt sống không còn gì nuối tiếc: "Ngươi ở chỗ này kêu gào cũng vô dụng, Tiểu Nhất Nhất sợ là ngày mai mới có thể dậy được. Ôi, tên đàn ông nào đó thật xấu xa, bản thân được ăn thịt, còn chúng ta lại chỉ có thể ở nơi này uống canh."

Phệ Thiên thú nghiêng nghiêng đầu, con mắt tròn trịa nhìn Phượng Khuynh Ca.

Nó căn bản nghe không hiểu nữ nhân này đang nói cái gì, nhưng lúc nghe thấy hai từ ăn thịt, lại nhịn không được kêu lên.

"Ngao ngao." Lão tử cũng muốn ăn thịt, ăn thịt!