Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm Lư Vệ Đông tâm trạng hầu như bị phá hư không còn.
Hôm nay là ngày hẹn người nhà Phạm Bảo Thanh đến đàm phán, Cao Khiết thật ra cũng khá quy cũ, chủ động hướng Lư Vệ Đông tiến hành báo cáo, cũng thỉnh “lão bí thư” chủ trì đàm phán.
Đối với thái độ Cao Khiết, Lư Vệ Đông tương đối hài lòng.
Một cô bé, rốt cuộc cũng biết được ở thị trấn Phong Lâm này ai mới là người có quyền lên tiếng.
Chỉ có điều, Cao Khiết trong lúc vô ý đã gọi một tiếng “lão Bí thư” khiến cho Lư Vệ Đông cảm thấy có chút kinh ngạc, nghe qua giống như ông đã về hưu, nhưng cũng không có nghĩ nhiều. Nói không chừng, Cao Khiết chính là dùng loại xưng hô này để tỏ vẻ thần phục mình.
Cao Khiết cố ý gọi Lư Vệ Đông là “lão Bí thư”, đúng là có một chút tâm cơ bên trong. Chẳng khác gì là đang nhắc nhở Lư Vệ Đông, lão nhân gia ông tuổi cao như vậy rồi, là bề trên thì phải có khí độ của bề trên, không cần phải bụng dạ hẹp hòi, suốt ngày so đo với người trẻ tuổi, rất không có phong độ.
Chỉ có điều, loại tâm cơ thâm trầm này, dùng ở cơ quan địa ủy thì rất hiệu quả. Còn dùng ở cơ sở thì rất khó nói. Cán bộ cơ sở thủ pháp đấu tranh tương đối khá thô ráp. Đa số thời điểm là đi thẳng về thẳng (lòng dạ ngay thẳng), không có nhiều quanh co lòng vòng.
Ở cơ sở, thực lực mới là quan trọng. Cái khác đều là hư.
Lư Vệ Đông là Bí thư đảng ủy, lại là “đại tộc trưởng” của họ Lư, thực lực còn tại đó, Cao Khiết sao lại có thể lay động được.
Nếu Cao Khiết đã biểu hiện ra ý tứ chịu thua, Lư Vệ Đông liền tinh thần phấn chấn, bưng cái tách, chậm rãi khoan thai đi tới phòng họp. Cao Khiết, lão Tuân ở phòng Sinh đẻ có kế hoạch, lão Hoàng ở sở Tư pháp, Phó đồn trưởng Tiểu Trương của đồn công an đều đã đến, đang ở phòng họp xì xào bàn tán, không khí cũng không khẩn trương gì.
Phạm Bảo Thanh tự sát, sự tình nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không lớn.
Những năm tám mươi, công tác kế hoạch hóa gia đình xảy ra chuyện như vậy thì cũng chẳng có gì hiếm thấy. Không phải là thị trấn Phong Lâm đặc sắc, đơn giản chỉ là bồi thường ít tiền. Nhiều nhất cũng không quá một ngàn.
Đây có thể coi là tốt rồi.
Nếu đặt ở một xã, thị trấn khác, một phân tiền cũng sẽ không được bồi thường.
Kế hoạch hóa gia đình là đường dây cao thế, là quốc sách cơ bản. Mặc cho ai làm trái thì thì đều chịu không nổi.
Chưa từng có xã, thị trấn nào bởi vì công tác kế hoạch hóa gia đình thái độ quá thô bạo mà bị lãnh đạo cấp trên chân chính xử phạt. Nhưng thật ra, công tác kế hoạch hóa gia đình làm không tốt, gây ra tình trạng siêu sinh thì nhân vật số một của xã, thị trấn bị phê bình chỗ nào cũng có.
Lãnh đạo cấp trên thái độ đối với cán bộ cơ sở thì vẫn rất săn sóc.
Muốn con ngựa chạy thì phải cho con ngựa ăn cỏ.
Phong Lâm là một thị trấn lớn, hơn một ngàn đồng đối với Lư Vệ Đông cũng không phải là vấn đề lớn. Chỉ cần Cao Khiết có thể nhận rõ tình thế, bày ra địa vị của mình, vậy là được rồi.
Thấy Lư Vệ Đông bước vào cửa, trong phòng tất cả mọi người đình chỉ nói chuyện, đứng dậy chào hỏi Lư Vệ Đông.
Lão Tuân vội vàng kéo cái ghế chính giữa, cung thỉnh Bí thư Lư nhập tọa. Lão Tuân là theo đuôi Bí thư Lư, điểm này cán bộ trong trấn người nào mà không biết. Thấy y giống như con chó, mọi người cũng chẳng cảm thấy kỳ quái.
Lư Vệ Đông ánh mắt đảo qua trong phòng, không thấy Phạm Hồng Vũ thì cảm thấy hơi kỳ quái.
Nói thật, đối với việc Phạm Hồng Vũ đến thị trấn Phong Lâm để làm gì, Lư Vệ Đông hiện tại trong lòng cũng không biết. Cao Khiết tạm thời còn chưa nói chuyện Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức rèn luyện kết nối với Lư Vệ Đông. Thân phận hiện giờ của Phạm Hồng Vũ là nhân viên phòng thư ký 1 UBND địa khu, đến thị trấn Phong Lâm là làm điều tra nghiên cứu.
Thân phận này khá siêu nhiên, một khi rõ ràng tạm giữ chức rèn luyện, đảm nhiệm thư ký phòng đảng chính thì chẳng khác nào là thuộc hạ của Lư Vệ Đông. Lư Vệ Đông có thể ở trước mặt Phạm Hồng Vũ bày ra cái giá lãnh đạo.
Vả lại nhìn tình huống rồi nói sau.
- Tiểu Phạm đâu?
Lư Vệ Đông chủ động mở miệng hỏi, ánh mắt dừng lại ở Cao Khiết.
Nói thật, gương mặt xinh đẹp này của Cao Khiết, mỗi lần nhìn thấy đều cấp cho Lư Vệ Đông một sự tấn công nhất định.
Cô gái này, ở cơ quan địa ủy là tốt rồi. Còn muốn cố tình đến thị trấn Phong Lâm này làm gì?
Thị trấn Phong Lâm cũng không phải là nhà kính, không phải là nơi tốt để bồi dưỡng.
Cao Khiết mỉm cười đáp:
- Tiểu Phạm đang viết báo cáo. Chủ tịch địa khu Khâu đang giao cho cậu ấy một nhiệm vụ, có liên quan đến đoạn đường tỉnh lộ sửa chữa số ba của Ngạn Hoa, muốn cậu ấy làm ra một kế hoạch. Thời gian yêu cầu khá nhanh, nên cậu ấy đang phải viết bản thảo.
Lư Vệ Đông cười, nói:
- Ơ, không nhìn ra Tiểu Phạm rất đa tài. Chuyện sửa đường, cậu ta cũng biết sao?
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Điều này tôi cũng không rõ ràng, đồng chí phòng thư ký, công tác văn tự tương đối nhiều.
Chủ tịch thị trấn Cao đây là giáp mặt nói dối không đỏ mặt.
Có liên quan đến phương án đấu thầu tuyến đường số 3, Phạm Hồng Vũ đến thị trấn Phong Lâm vào lúc ban đêm đã báo cáo lại tỉ mỉ cho cô biết. Cao Khiết nghe được trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới làm đường lại dài như vậy. Nhưng khi nghe vào thì lại thấy rất có đạo lý. Thật không biết trong đầu người kia còn chứa bao nhiêu thứ mới mẻ nữa? Có những thứ mà cô chưa từng nghe qua bao giờ.
Khó trách Chủ tịch địa khu Khâu lại coi trọng hắn như vậy. Quả nhiên là có đạo lý.
Lư Vệ Đông gật đầu nói:
- Công tác bên cạnh lãnh đạo, là khá vất vả. Tiểu Tuân, đến văn phòng mời thư ký Phạm đến đây, cùng nhau nghe một chút. Viết báo cáo thì có thể hoãn lại. Công việc ở cơ sở rất cụ thể, người trẻ tuổi nên tiếp xúc nhiều một chút.
Cao Khiết hiểu được lời nói của Lư Vệ Đông. Phạm Hồng Vũ là đang làm việc mà Chủ tịch địa khu Khâu yêu cầu, nhưng Lư Vệ Đông lại không một chút để ý, lập tức phát chỉ thị. Tâm tính mạnh mẽ, cứng rắn của “Thổ hoàng đế” biểu lộ không bỏ sót.
Chủ nhiệm Tuân đáp ứng, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Chỉ chốc lát, Phạm Hồng Vũ chậm rãi bước vào phòng họp, mỉm cười chào hỏi các đồng chí.
- Tiểu Phạm, báo cáo viết muộn một chút cũng không sao. Chúng ta trước xử lý chuyện của Phạm Bảo Thanh.
Lư Vệ Đông đĩnh đạc phân phó.
- Được!
Phạm Hồng Vũ cũng không nhiều lời, cười đồng ý, rồi ngồi xuống bên cạnh Cao Khiết.
Vị trí này vẫn luôn bỏ trống. Lão Tuân, lão Hoàng những người này tự động tự giác duy trì khoảng cách nhất định với Cao Khiết. Thứ nhất là sợ làm Bí thư Lư hiểu lầm. Thứ hai, Cao Khiết thật sự rất xinh đẹp, đã trở thành “địch thủ” của các bà vợ ở thị trấn Phong Lâm này. Duy trì khoảng cách với cô là an toàn nhất.
Thân là cấp dưới, thân cận quá mức với thượng cấp xinh đẹp là tương đối nguy hiểm.
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, Lư Vệ Đông giơ tay lên nhìn cái đồng hồ đeo tay, rồi nói:
- Tiểu Tuân, người nhà của Phan Bảo Tấn khi nào tới?
Lão Tuân lập tức nói:
- Sẽ nhanh thôi, hẳn là sẽ tới ngay lập tức. Tôi thông báo cho bọn họ là 9h30 đến đây.
Đang khi nói chuyện, một nhân viên trẻ tuổi của phòng Sinh đẻ có kế hoạch dẫn Bí thư chi bộ thôn Tây Long Phạm Bảo Tài, Phạm Bảo Thụy, Hoàng Tú Anh và Phạm Bảo Thanh đến phòng họp nhỏ. Hoàng Tú Anh ăn mặc chỉnh tề, trên người đồ tang đã không còn thấy, chút cũng nhìn không ra cô đang phải chịu tang.
Kỳ thật, Phạm Bảo Thanh vẫn chưa hạ táng.
Hôm trước ở thôn Tây Long, Phạm Hồng Vũ nói mấy câu dọa sợ Phạm Bảo Thụy, nhưng thật ra không dám lên giọng. Cao Khiết thì đến nhà Phạm Bảo Thanh, đốt cho Phạm Bảo Thanh một nén nhang, rồi an ủi cha mẹ già của Phạm Bảo Thanh, đại diện cho thái độ của chính quyền địa phương. Sau khi Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ rời khỏi, Hoàng Tú Anh và Phạm Bảo Thụy hợp lại mưu tính, quyết định đồng ý đàm phán với chính quyền thị trấn, sau khi lấy được tiền đền bù của thị trấn rồi mới chính thức hạ táng Phạm Bảo Thanh.
Thấy Hoàng Tú Anh giả bộ như vậy, Lư Vệ Đông trong lòng cảm thấy không vui, lập tức nghiêm mặt lại, hừ một tiếng.
Lư Vệ Đông tác phong vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí rất hống hách. Nhưng là đại tộc trưởng họ Lư ở thị trấn Phong Lâm, thấy Hoàng Tú Anh không tuân thủ quy tắc nữ giới, chồng chết chưa được vài ngày, chẳng những không mặc đồ tang mà còn tô son điểm phấn, nói cười tự nhiên, Lư Vệ Đông nhìn rất không quen.
Nếu trong đại tộc họ Lư có loại vợ như thế này, chỉ sợ sớm bị Lư Vệ Đông mắng phun máu chó rồi.
Làm việc đều phải có quy tắc.
Đây là thái độ làm người và làm quan của Lư Vệ Đông. Rất nhiều năm, thị trấn Phong Lâm dưới sự quản lý của ông, hết thảy đều gọn gàng, ngăn nắp, quy củ.
Ai không tuân thủ quy củ, Lư Vệ Đông liền chỉnh sửa người đó một cách nghiêm túc.
Đối với Lư Vệ Đông, cho dù một tên lưu manh như Phạm Bảo Thụy trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi. Thấy ông ta ngồi ngăn ngắn ở vị trí trung tâm, sắc mặt âm trầm, đám người Phạm Bảo Thụy trước liền e sợ, hơi cúi thấp đầu, chào hỏi Lư Vệ Đông và các lãnh đạo khác, rồi câu nệ đứng ở nơi đó, không dám ngồi.
Lư Vệ Đông liền nén giận, hừ nói:
- Đều ngồi hết đi!
- Vâng, vâng!
Đám người Phạm Bảo Thụy đồng ý, rồi ngồi xuống cái ghế đối diện.
Lư Vệ Đông hắng giọng một cái, đang muốn nói chuyện, trưởng đồn công an thị trấn Phong Lâm bỗng nhiên xuất hiện tại cửa phòng hội nghị, phía sau còn đi theo một số đồng chí mặc trang phục cảnh sát.
- Bí thư Lư!
Lư Chiêm Quân chào hỏi Lư Vệ Đông. Vị trưởng đồn công an này năm nay khoảng ba mươi tuổi, rất thông minh tháo vát. Dựa theo gia phả thì đứng hàng thứ, là tộc đệ của Lư Vệ Đông. Trong toàn bộ gia tộc Lư thị, ngoại trừ Lư Vệ Đông, thì Lư Chiêm Quân là người cực kỳ có uy vọng.
Trưởng đồn công an đấy.
- Chiêm Quân? Sao cậu lại đến đây?
Lư Vệ Đông có chút kỳ quái. Hôm nay đàm phán, cũng không cần Lư Chiêm Quân tự thân xuất mã. Một phó đồn trưởng đồn công an đến là đủ rồi. Đây chỉ có tác dụng làm chứng chứ không cần bắt người.
Có Lư Vệ Đông ông trấn thủ, người của thôn Tây Long còn dám lật trời hay sao?
- Là như vậy, Bí thư Lư, có một tình huống cần báo cáo với ngài. Vị này là đội trưởng trung đội trọng án đại đội hình sự cục Công an thành phố đội trưởng Diệp, Diệp Hữu Đạo. Bọn họ hôm nay đến đây là phá án.
- Phá án?
Lư Vệ Đông càng không hiểu ra làm sao. Những người khác trong phòng họp cũng ngơ ngác nhìn nhau, không rõ có chuyện gì xảy ra. Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh thì trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, vội vàng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn nhân viên công an.
Chỉ có Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn nhau, bất động thanh sắc.
- Phong Lâm của chúng ta phát sinh vụ án gì lớn?
Lư Vệ Đông hỏi.
Ông ta đương nhiên hiểu được, trung đội trọng án đại đội hình sự cục Công an thành phố là phụ trách những vụ án nào. Chỉ có giết người, cưỡng gian mới có thể khiến cho các đồng chí ở trung đội trọng án ra ngựa. Những vụ án trị an nhỏ không tới phiên các đồng chí trung đội trọng án để ý tới.
Giống như thị trấn Phong Lâm trong khoảng thời gian này không có phát sinh vụ án nào lớn.
Nếu thật sự xảy ra, cán bộ ở dưới nhất định sẽ trước tiên báo cáo với Bí thư Đảng ủy ông.