Đừng nhìn Lư Chiêm Quân và ông là anh em cùng họ tộc, giữa hai người không nhất thiết phải đi chung một con đường. Lư Chiêm Quân trước đây tham gia quân đội, sau chuyển nghề về lại địa phương, công tác trong hệ thống công an, năng lực rất mạnh, rất nhanh bộc lộ được tài năng, được tín nhiệm lên làm Đồn trưởng đồn công an thị trấn, nghiễm nhiên trở thành nhân vật lãnh đạo “đại tân sinh” của họ Lư ở thị trấn Phong Lâm. Lư Chiêm Quân thì tư tưởng khá tân tiến, còn Lư Vệ Đông thì tư tưởng khá bảo thủ, rõ ràng là có khác biệt nhau. Hai người thường xuyên vì một số quan niệm không hợp nhau mà phát sinh tranh chấp. Hơn nữa, trong gia tộc họ Lư, những người gần gũi với Lư Chiêm Quân thì đối với tác phong gia trưởng của Lư Vệ Đông rất bất mãn, càng thêm hướng về Lư Chiêm Quân mà có ý kiến với Lư Vệ Đông.
Hiện giờ, đàm phán còn chưa diễn ra, Lư Chiêm Quân bỗng nhiên “đập phá quán”, cũng khó trách Lư Vệ Đông cảm thấy trong lòng không vui.
Hệ thống công an là lãnh đạo vuông góc, trưởng đồn công an không chịu sự tiết chế của Bí thư Đảng ủy thị trấn, chỉ có điều trong nghiệp vụ phải chấp nhận sự chỉ đạo của chính quyền đảng ủy. Đương nhiên, đại bộ phận trưởng đồn công an bình thường cũng sẽ làm tốt quan hệ với nhân vật số một của Đảng ủy. Chính quyền đảng ủy có công việc gì an bài thì cũng có thể phối hợp với nhau.
Trong quan trường, chính là chuyện như vậy.
Mọi người làm tốt quan hệ rồi thì cái gì cũng đều tương đối dễ dàng.
Lư Chiêm Quân liếc nhìn Diệp Hữu Đạo một cái.
Diệp Hữu Đạo hiểu ý, tiến lên một bước, chào Lư Vệ Đông theo nghi thức quân đội, rồi cao giọng nói:
- Bí thư Lư, xin chào. Tôi là Diệp Hữu Đạo, đội trưởng trung đội trọng án cục công an thành phố.
Lư Vệ Đông trên mặt gượng cười, gật đầu nói:
- Sếp Diệp, xin chào.
- Bí thư Lư, là như vầy, chúng tôi nhận được quần chúng báo án, nói là có thôn dân Phạm Bảo Thanh thôn Tây Long thị trấn Phong Lâm mấy ngày hôm trước tử vong. Có quần chúng hoài nghi, Phạm Bảo Thanh không phải tự sát mà là bị giết.
- Chúng tôi là cố ý chạy tới đây điều tra.
Trong phòng lập tức mỗi người đều biến sắc.
- Nói đùa gì vậy? Ai nói Phạm Bảo Thanh không phải tự sát? Anh ta rõ ràng là uống thuốc trừ sâu mà chết…
Không đợi Lư Vệ Đông trả lời, Phạm Bảo Thụy không thể kềm chế được, quát lên, ánh mắt hình tam giác lóe lên thần sắc thất kinh.
Diệp Hữu Đạo liếc mắt nhìn gã một cái hỏi:
- Anh là ai? Dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?
- Tôi…tôi là anh họ Phạm Bảo Thanh. Chúng tôi là cùng một thôn. Phạm Bảo Thanh uống thuốc trừ sâu mà chết, người trong thôn chúng tôi đều có thể làm chứng.
Phạm Bảo Thụy kêu lên.
Hóa ra anh chính là Phạm Bảo Thụy.
Diệp Hữu Đạo lạnh lùng nói:
- Anh tận mắt chứng kiến?
Phạm Bảo Thụy trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, không kìm nổi nâng tay lên lau một phen, ngập ngừng nói:
- Tôi…tôi không có tận mắt thấy. Khi tôi tới, Bảo Thanh đã uống hết một lọ thuốc trừ sâu, cứu không kịp…
Diệp Hữu Đạo nói:
- Anh không tận mắt chứng kiến thế thì anh dựa vào cái gì mà khẳng định Phạm Bảo Thanh là tự mình uống nông dược?
- Tú Anh, em nói với bọn họ đi…
Phạm Bảo Thụy tuy rằng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nói tới tri thức pháp luật thì cùng yếu tố phá án thì làm sao là đối thủ của Diệp Hữu Đạo. Nói ba xạo vài câu đã bị Diệp Hữu Đạo đá bay lên tường.
Hoàng Tú Anh lúc này mặt và cổ đổ đầy mồ hôi, cũng nhịn không được cả người phát run, hai tay nắm chặt gấu áo của mình. Trong khoảng thời gian ngắn làm sao mà nói được chứ? Ngay cả nhìn Diệp Hữu Đạo và những nhân viên công an khác cũng không dám nhìn.
Thấy tình hình như vậy, Diệp Hữu Đạo trong lòng càng thêm chắc chắn.
Bản lĩnh quan sát của y rất cao.
Không kìm nổi liền liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên một chút mỉm cười.
“Phạm thần thám”, sao lại hạng hư danh được chứ?
- Cô chính là Hoàng Tú Anh?
Diệp Hữu Đạo nhìn chằm chằm Hoàng Tú Anh, hỏi.
Hoàng Tú Anh máy móc gật đầu, vẫn không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên, mồ hôi nhỏ xuống dưới.
Diệp Hữu Đạo không hề phản ứng Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh, lập tức nói với Lư Vệ Đông:
- Bí thư Lư, căn cứ quần chúng báo án, Phạm Bảo Thanh tử vong một cách không bình thường. Trong đó hiềm nghi lớn nhất chính là Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh. Hiện tại, hai người bọn họ đều ở đây, chúng ta phải mang bọn họ về cục tiếp tục điều tra. Xin Bí thư Lư lượng thứ.
Đây cũng là câu nói khách khí.
Cảnh sát hình sự phá án, nhất là đại án giết người, đảng ủy chính quyền địa phương không có lý do ngăn trở.
Lư Vệ Đông gật đầu, trầm giọng nói:
- Có thể, đảng ủy thị trấn chúng ta kiên quyết ủng hộ cục công an thành phố phá án.
- Cảm ơn Bí thư Lư!
Diệp Hữu Đạo cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo, lập tức mang theo vài tên đồng nghiệp, đi đến trước người Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh, sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống.
- Phạm Bảo Thụy, Hoàng Tú Anh, mời hai người cùng với chúng tôi đến cục công an thành phố tiếp nhận điều tra.
- Không, không, tôi không đi. Dựa vào cái gì mà tôi phải đi? Tôi không phạm pháp, lại không giết người. Tôi không đi.
Phạm Bảo Thụy giống như lửa đốt mông, nhảy loi choi, hai tay loạn lắc, la to đứng lên, khuôn mặt gầy trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
- Anh có phạm pháp hay không, có giết người hay không thì anh không cần nói. Chúng tôi sau khi điều tra tự nhiên sẽ có kết luận. Anh nhất định phải cùng chúng tôi trở về.
Diệp Hữu Đạo nói xong, hướng một gã đồng nghiệp trẻ tuổi ra hiệu.
Gã đồng nghiệp kia liền lôi ra cái còng tay sáng chói, tiến lên bắt lấy tay Phạm Bảo Thụy.
- Không, tôi không đi, tôi không có giết người.
Phạm Bảo Thụy giống như bị điện giật, cả người run lên, hai tay giấu ra đằng sau.
- Thành thật một chút!
Viên cảnh sát trẻ cũng không dễ đối phó, mãnh liệt quát một chút, bàn tay to giống như vòng sắt, chặt chẽ bóp chặt tay Phạm Bảo Thụy. Lại có một gã cảnh sát đúng lúc tiến lên, ấn chặt Phạm Bảo Thụy. Cảnh sát trẻ tay giương lên, còng tay trên không trung tạo thành một đường cong, răng rắc một tiếng, liền còng ở trên tay Phạm Bảo Thụy.
Năm 87, cảnh sát phá án cũng không quá nhiều chú ý. Phạm Bạo Thụy tình nghi giết người, cảnh sát trẻ làm sao mà khách khí với y được.
Khi cảnh sát đi qua còng tay Hoàng Tú Anh, Hoàng Tú Anh giống như cọng bún ngã xuống đất, ánh mắt tuyệt vọng.
- Cảm ơn Bí thư Lư, Đồn trưởng Lư.
Sau khi còng tay Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh xong, Diệp Hữu Đạo lại giơ tay hướng Lư Vệ Đông, Lư Chiêm Quân cúi chào.
Lư Vệ Đông cổ cứng ngắc, khẽ gật đầu.
Lư Chiêm Quân lại giơ tay vỗ vai Diệp Hữu Đạo, vẻ mặt rất thân thiết.
Chỉ có điều không khí tại hiện trường khá khẩn trương. Hết thảy mọi lời nói đều không tiện nói.
Cảnh sát áp giải Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh ra ngoài.
Phạm Bảo Thụy vẫn cố giãy dụa, lớn tiếng kêu oan, nói mình không có giết người. Nhưng cảnh sát không chút để ý, nài ép lôi kéo ra ngoài, leo lên xe jeep.
Hoàng Tú Anh cả người mềm nhũn, bị cảnh sát lôi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng họp trở nên rất xấu hổ.
Đàm phán, cuối cùng lại trở thành cái dạng này. Lư Vệ Đông trên mặt một chút sáng rọi cũng không có.
Một lát sau, Lư Vệ Đông hừ một tiếng, nâng tách trà lên, xanh mặt, rất nhanh rời khỏi phòng họp.
Kỳ thật, Phạm Bảo Thanh tự sát hay là bị giết, đối với Lư Vệ Đông quan hệ cũng không lớn. Chỉ có điều Lư Vệ Đông muốn thông qua chuyện này, cấp cho Cao Khiết một bài học, khiến cho cô biết, ở thị trấn Phong Lâm này, không phối hợp công tác với lão Lư, vậy thì nửa bước khó đi. Ai biết bỗng nhiên lại biến thành vụ án giết người. Tính toán của Lư Vệ Đông không khỏi toàn bộ thất bại, ngược lại có khả năng biến thành trò cười. Tâm tình tự nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Đám người lão Hoàng cũng mất mặt, ngượng ngùng không ngừng.
Nhìn theo bóng lưng của Lư Vệ Đông, một đám thản nhiên cười. Cao Khiết nhìn sang “Phạm thần thám” đang ở bên cạnh hút thuốc lá.
Uy thế phủ đầu?
Haha!
- Phạm thần thám, mời ngồi. Chủ tịch thị trấn tôi phải nghiêng mình hữu lễ.
Trong văn phòng Chủ tịch thị trấn, Cao Khiết cười nói với Phạm Hồng Vũ, lại còn chủ động rót nước pha trà cho Phạm thần thám. Vụ án Phạm Bảo Thanh được phá vô cùng lẹ.
Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh được mang về cục Công an. Phạm Bảo Thụy thì sống chế không thừa nhận, nhưng Hoàng Tú Anh tố chất tâm lý không bằng gã. Cảnh sát vừa mới mở miệng thẩm vấn thì liền khai hết toàn bộ.
Vụ án giống như Phạm Hồng Vũ đã sở liệu.
Phạm Bảo Thụy sau khi vợ bỏ đi, liền trăm phương ngàn kế câu dẫn Hoàng Tú Anh. Hai người thường xuyên qua lại thông gian với nhau. Ở thôn Tây Long cũng chẳng phải là bí mật gì. Vì thế, Phạm Bảo Thanh không ít lần cãi nhau với Hoàng Tú Anh. Chỉ có điều Phạm Bảo Thanh là người thành thật, lại chưa bắt gian tại hiện trường, cho nên không dám đi tìm Phạm Bảo Thụy lý luận.
Phạm Bảo Thanh từ trong trấn trở về, vừa vặn bắt được Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh đang thông gian với nhau. Hai người đang thân thiết, không đề phòng bỗng nhiên Phạm Bảo Thanh đột ngột trở về.
Ba người lập tức đánh nhau.
Phạm Bảo Thụy đang qua tuổi bốn mươi, xương cốt cũng không còn khỏe, vốn không phải là đối thủ của Phạm Bảo Thanh. Chỉ có điều Phạm Bảo Thanh mấy ngày nay ở trong thị trấn, bị đám người lão Tuân của phòng Sinh đẻ có kế hoạch thu thập, vốn là thân mang trọng thương, sức khỏe suy yếu. Sau do tận mắt chứng kiến vợ mình và Phạm Bảo Thụy đang tư tình trên giường, lửa giận công tâm, sau vài hiệp đã bị Phạm Bảo Thụy đánh hôn mê bất tỉnh.
Mắt thấy Phạm Bảo Thanh hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh bị dọa. Đợi qua lúc bối rối ban đầu, Phạm Bảo Thụy nảy sinh lòng tà ác, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Từ dưới giường lấy ra chai thuốc trừ sâu, cạy miệng Phạm Bảo Thanh đổ vào.
Phạm Bảo Thanh như vậy mà chết oan.
Một loạt động tác sau này chính là để che mắt mọi người. Đồng thời cũng muốn kiếm một ít tiền. Phạm Bảo Thanh vừa chết, Phạm Bảo Thụy liền tìm cách, sau này nên như thế nào được sống với Hoàng Tú Anh. Có thể kiếm thêm được ít tiền thì đương nhiên là tốt nhất rồi.
Phải nói, Phạm Bảo Thụy coi như rất thông minh, thừa cơ lợi dụng được đúng chỗ.
Người của thôn Tây Long cũng không phải không hoài nghi tới. Nhưng đại sự như vậy, người trong nhà Phạm Bảo Thanh không cáo quan thì người khác như thế nào lại xen vào việc của nhà người khác? Không có lý do đi đắc tội với cái tên du thủ du thực Phạm Bảo Thụy làm gì.
Nhưng Phạm Bảo Thụy chính lại xui xẻo, ngay ở cửa chính quyền thị trấn đụng phải Phạm thần thám.
Phạm Hồng Vũ nếu đến muộn vài ngày, hoặc vụ án phát sinh sớm vài ngày, Phạm Bảo Thanh hạ táng rồi, cát hoang vùi lấp, vậy thì thiên cổ kỳ oan này càng khó giải hơn nữa.
Có thể thấy được tất cả đều do thiên định, nửa điểm cũng không phải do ý người.