Bài văn này của Phạm Hồng Vũ không chỉ chấn động Tống Mân, Lục Nguyệt, Bộ trưởng Trần mà còn có những người khác.
Chủ nhiệm Cao của văn phòng thu hút đầu tư vốn tâm trạng rất tốt. Cô vừa mới gọi điện thoại nói chuyện với một vị thương nhân thành phố vùng duyên hải. Vị khách thương đó đối với nhà máy ngũ kim thị xã Ngạn Hoa rất có hứng thú, đã đồng ý hai ngày nữa đến thị xã Ngạn Hoa để khảo sát thực địa.
Cao Khiết rất hài lòng.
Công tác dần dần trải rộng ra, đi vào quỹ đạo, khiến cho tảng đá trong lòng Cao Khiết cuối cùng cũng rớt xuống đất.
Chủ tịch thị xã Cao ngoài mặt thì nhẹ nhàng, nhưng lại chú trọng đến mặt mũi.
Hình thức thị trấn Phong Lâm tốt như vậy, nổi danh toàn tỉnh, mặc cho ai nghe được đại danh của Cao Khiết cũng phải vươn ngón tay cái khen một tiếng “giỏi”. Nếu điều đến văn phòng thu hút đầu tư, công tác vẫn không mở ra được cục diện thì có thể ảnh hưởng đến thanh danh.
Phạm Hồng Vũ người này đầu óc chính là không tầm thường. Bất kể công việc gì, nếu lọt vào tay hắn thì sẽ có thể nghĩ ra biện pháp. Ban đầu mọi người còn nghi ngờ năng lực làm việc của cô, nhưng bây giờ thì không còn hoài nghi được nữa.
[CHARGE=3]Vừa mới cúp điện thoại xuống, Cao Khiết tự rót cho mình một tách trà. Tiểu Dương cũng mang báo ngày hôm nay vào.
Tiểu Dương thần sắc bình tĩnh, không có gì khác thường.
Cô nàng vừa mới tốt nghiệp đại học, tham gia công tác chưa được bao lâu, nên chưa dưỡng thành thói quen đọc báo Đảng, nên vẫn chưa biết báo chí quần chúng đang ném ra một quả bom tấn như vậy.
Cao Khiết tùy tay cầm tờ báo Nhật báo quần chúng nhìn lại, nét mặt mỉm cười, tâm trạng sung sướng.
Sau đó, Chủ tịch thị xã Cao Khiết hai hàng lông mày giương lên, vẻ mặt trở nên kinh ngạc vô cùng, gần như là đọc như đi mây về gió là hết bài văn, rồi lập tức cầm điện thoại lên.
- Xin chào, tôi là…
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tự tin của Phạm Hồng Vũ.
- Phạm Hồng Vũ!
Cao Khiết kêu lên một tiếng nhẹ nhàng.
- Chị, làm sao vậy?
- Biến cố bất thình lình, một chút cũng không hù sợ Bí thư Phạm, hắn cười hì hì hỏi.
- Cậu…cậu còn hỏi tôi? Sao lại thế này? Nhật báo quần chúng sao lại có bài văn này? Cậu đừng nói cho tôi biết là cậu viết đấy nhé?
Bài văn này không phải là bài xã luận ngắn, cũng không nói tên tác giả, nhưng Cao Khiết có thể trăm phần trăm khẳng định, đây chính là bút tích của Phạm Hồng Vũ, tuyệt đối không sai. Cách đặt câu này Cao Khiết rất quen thuộc.
- Ồ, báo hôm nay sao?
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại.
Bởi vì hậu cần lạc hậu, Phạm Hồng Vũ chưa nhìn thấy sức ảnh hưởng của mình ở Nhật báo quần chúng.
- Cậu sao lại như thế?
Mặc dù trong phòng không có người, nhưng Cao Khiết vẫn hạ thấp thanh âm, tràn đầy lo âu và quan tâm. Không thể nghi ngờ, Cao Khiết rất rõ ràng, bài văn này sẽ tạo nên cơn gió lốc lớn như thế nào.
Phạm Hồng Vũ đã quăng hết mặt mũi của các lãnh đạo Thị ủy và UBND thị xã Ngạn Hoa. Trừ phi đám người Tống Mân, Lục Nguyệt là người chết thì mới không có chút phản ứng nào.
Xem chừng, toàn bộ tòa nhà Thị ủy sẽ phải nổ tung.
- Chị, chị còn nhớ hay không, tôi đã từng nói với chị một câu?
- Câu nào?
Cao Khiết thiếu chút nữa là kêu lên, có chút buồn bực. Đến lúc nào rồi mà người này còn thần thần bí bí. Hắn ngày nào cũng nói với mình biết bao nhiêu, làm sao có thể nhớ rõ câu nào là đặc biệt chứ?
- Haha, tôi đã sớm nói với chị rồi, tôi muốn xử anh ta.
Bí thư Phạm đằng đằng sát khí nói.
- Cậu…
Cao Khiết lập tức chán nản nói.
- Cậu bị váng đầu à? Cậu xử lý ai? Cậu chưa xử lý được người ta thì người ta đã lập tức xử lý cậu rồi.
Công nhiên đối nghịch với văn kiện của Thị ủy, và quyết nghị của Hội nghị thường vụ Thị ủy, chính là một nhược điểm lớn hai tay dâng tặng cho Lục Nguyệt, Lục Nguyệt nếu không ra tay thu lấy thì trừ phi y là thằng ngu.
Phạm Hồng Vũ cười lạnh một tiếng nói:
- Tôi đang buồn vì anh ta không chịu ra tay đây.
Trên thực tế, hắn lúc này ngồi trong phòng làm việc chính là muốn chờ điện thoại của Lục Nguyệt. Xem chừng lần này, Lục Nguyệt sẽ không có khả năng kềm chế được nữa. Phạm Hồng Vũ là đã làm tốt hết thảy mọi chuẩn bị cho cuộc quyết chiến.
- Được, được, vậy cậu nói cho tôi biết, cậu kế tiếp phải làm như thế nào?
- Chỉ có hy sinh nhiều chí khí thì mới có thể thay thiên đổi nguyệt. Nhân cơ hội này mà tóm hết tất cả quăng vào trong nồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói, giọng điệu rất thoải mái.
Cao Khiết há mồm cứng lưỡi, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Thật không biết hắn lần này lấy tự tin ở đâu ra. Dù sao Cao Khiết cũng không nhìn thấy nửa phần hy vọng. Bất cứ người nào nhìn thấy hoàn cảnh này, quả thực là đã lâm vào tuyệt cảnh, chờ Tống Mân và Lục Nguyệt đến thu thập.
Tuy rằng Cao Khiết biết bản lĩnh của Phạm Hồng Vũ, nhưng chỉ có điều lần này xông ra họa lớn, Cao Khiết thật không nghĩ ra cách ứng đối.
Phạm Hồng Vũ phải đối mặt với cả Thị ủy và UBND thị xã Ngạn Hoa.
Sự tình liên quan đến nguyên tắc, cho dù Khâu Minh Sơn cũng không tiện ra mặt. Khâu Minh Sơn cũng không thể công khai dung túng Phạm Hồng Vũ. Huống chi, Lương Quang Hoa bây giờ vẫn còn chưa về hưu, vẫn còn là Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa.
- Cậu vì sao lại làm như vậy? Đây không phải là đồ ngốc sao?
Cao Khiết gấp đến độ dậm chân, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, trên trán lộ ra một tầng mồ hôi.
- Nếu không, tôi lập tức gọi điện thoại cho ba tôi.
Thật sự không được rồi, chỉ có thể hướng Cao Hưng Hán cầu xin giúp đỡ. Nhưng Cao Khiết lại không có chút nắm chắc Cao Hưng Hán sẽ xuất thủ tương trợ. Vốn Cao Hưng Hán ấn tượng với Phạm Hồng Vũ không tệ, nhưng sau khi Lục Nguyệt dính vào thì tình hình xem như thay đổi. Cho dù Cao Hưng Hán không hướng về, Lục Nguyệt, không can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của Cao Khiết nhưng nhất định sẽ phải kiêng kỵ Lục Thành Đống.
Đây là môi trường chính trị quyết định. Khi đi đến vị trí của Cao Hưng Hán ngày hôm nay, hy vọng ông ta xử trí theo cảm tính thì sự thật không lớn.
Chỉ có điều Cao Khiết không còn cách nào khác.
- Đừng, đừng, không cần, không cần…
Phạm Hồng Vũ liên tục ngăn cản.
- Chị, vẫn chưa tới thời điểm, hiện tại không cần chú Cao phải ra mặt. Mấy ngày nữa, chị cứ xin nghỉ vài ngày, tôi và chị cùng đến Hồng Châu một chuyến. Có một số việc, tôi muốn giáp mặt chú Cao nói chuyện.
Cao Khiết trong đầu nhất thời lại hôn mê.
Phạm Hồng Vũ rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì. Hắn thật sự muốn tìm Cao Hưng Hán nói chuyện sao?
- Chuyện gì?
Cao Khiết hỏi một cách máy móc.
- Haha, thiên cơ bất khả lộ. Hiện tại tạm thời giữ bí mật. Chị, chị đừng lo lắng, tôi biết tôi đang làm cái gì. Ngày này tôi đã chờ thật lâu rồi.
Phạm Hồng Vũ càng thêm thần bí nói.
Đối với sự cố chấp của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết biết rất rõ. Hắn một khi làm ra quyết định thì chín con trâu cũng không kéo lại được, lập tức thở dài, hạ giọng nói:
- Được rồi, tôi cũng không hỏi nữa. Ngàn vạn lần không cần đối nghịch, hiện tại cũng đang trong cơn giận dữ rồi.
Kỳ thật thì Cao Khiết cũng biết những lời này là dư thừa.
Bất kể Tống Mân hay là Lục Nguyệt, nếu hướng Phạm Hồng Vũ mà đập bàn la hét, Phạm Hồng Vũ cũng không ngơ ngác đánh mà không trả đòn, mắng mà không nói lại. Đây không phải là tính cách của hắn.
Cao Khiết chỉ có thể làm chút cố gắng cuối cùng, hy vọng cục diện sẽ không đến mức quá độ không khống chế được.
Lúc này, Cao Khiết ở trong điện thoại nghe được âm thanh tít tít, là máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ vang lên.
- Chị, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo có ngay. Chủ tịch thị xã Lục gọi tôi.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng nói.
Đường dây điện thoại bị bận, Lục Nguyệt đã không kềm chế được tính tình của mình.
- Hồng Vũ, cậu nhớ kỹ lời của tôi. Tôi tuyệt đối không lấy anh ta.
Cao Khiết giọng nói ngày càng nhỏ, sau đó cạch một tiếng, cúp điện thoại.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy ống nghe, kinh ngạc ngẩn người. Vừa nghe thấy tiếng máy nhắn tin lần thứ ba, Phạm Hồng Vũ mới bấm gọi lại văn phòng Lục Nguyệt.
- Chủ tịch thị xã Lục, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Điện thoại được nối, Phạm Hồng Vũ giọng điệu rất thoải mái.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Lục Nguyệt giọng điệu nghiêm khắc khác thường.
Phạm Hồng Vũ vẫn như trước, không thèm để ý chút nào, thản nhiên nói:
- Chủ tịch thị xã Lục có chỉ thị gì?
- Mời cậu lập tức tới văn phòng làm việc của tôi, có vấn đề rất quan trọng, cần cậu giải thích rõ ràng.
Lục Nguyệt sa sầm nét mặt, nói từng câu từng chữ, rồi dập máy thật mạnh.
Phạm Hồng Vũ nghe tiếng ong ong trong máy, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, chậm rại gác máy, cũng không có lập tức nhích người, thân mình khẽ dựa ra đằng sau, chậm rãi đốt một điếu thuốc.
Khiến Lục Nguyệt trước cứ phải lo lắng, không cần vội gì cả.
Tuy nhiên, hiện tại trong tình huống này, Bí thư Phạm muốn im lặng hút một điếu thuốc, không thể nghi ngờ cũng là một hy vọng xa vời.
Hút chưa được mấy ngụm, điện thoại lại một lần nữa vang lên.
- Xin chào!
- Hồng Vũ!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghiêm trang của Phạm Vệ Quốc, nghiêm túc nhưng không lo âu.
- Ba!
- Bắt đầu chưa?
Phạm Vệ Quốc một câu không đầu không đuôi hỏi.
- Bắt đầu rồi!
Phạm Hồng Vũ trịnh trọng nói.
- Cấp trên ở thủ đô có tin tức gì không?
Trầm ngâm một chút, Phạm Vệ Quốc lại hỏi.
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi mỉm cười nói:
- Ba, người ta không phải là thái độ bỏ qua sao?
Phạm Vệ Quốc cũng cười.
Bài báo này của Phạm Hồng Vũ trong Nhật báo quần chúng quả thật đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Nếu không cần thông qua Ban tuyên giáo Đảng ủy ba cấp phê duyệt, muốn ở Nhật báo quần chúng mà đăng lên bài văn mang tính quan điểm chính trị thì chỉ có một khả năng, là phải có một nhân vật đại siêu cấp tự mình ra mặt.
Về tiền căn hậu quả, ngoài trừ Phạm Hồng Vũ, ước chừng Phạm Vệ Quốc là người rõ ràng nhất. Phụ tử chí thân, Phạm Hồng Vũ áp dụng hành động lớn như vậy, thì không có khả năng giấu cha của mình.
Nếu Phạm Vệ Quốc chỉ là một cán bộ cơ sở bình thường, hoặc một công nhân bình thường thì không sao, Phạm Hồng Vũ sẽ không thông báo cho ông. Nhưng Phạm Vệ Quốc là một Chủ tịch huyện, bài văn vừa lên báo, bao nhiêu người sẽ biết. Nếu trước đó không biết rõ tình hình thì nhất định sẽ rất sốt ruột.
Phạm Hồng Vũ không thể bất hiếu như thế.
- Xem ra cũng là gió thổi mưa giông trước cơn bão thôi.
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ nói.
- Đó là khẳng định, cũng rất nhanh sẽ ngả bài. Chúng ta hết thảy cứ định ra sách lược xử lý.
- Được!
Phạm Vệ Quốc gật đầu, lập tức dặn dò hai câu.
- Chú ý khống chế tính tình của mình, hữu lý thanh cao. Không nên trúng kế kích động của người ta.
Xem ra, mọi người đều giống nhau, duy nhất lo lắng chính là tính tình nóng như lửa của Phạm Hồng Vũ, sợ hắn vạch áo cho người khác xem lưng.