Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 296: Chính diện giao phong



Khi chiếc xe con Warsaw lái vào trong tòa nhà Thị ủy thì đã gần một tiếng sau.

Con đường của huyện đã sửa lại xong xuôi, từ Phong Lâm đến thị xã Ngạn Hoa thời gian rút ngắn đến hơn hai mươi phút. Đồng chí Phạm Hồng Vũ khoan thai đến chậm, ý đồ tương đương rõ ràng.

Trên thực tế, trong một giờ này, máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ vang lên như muốn bể. Tất cả đều là từ văn phòng của Phó chủ tịch thị xã Lục gọi tới.

Nhưng Bí thư Phạm không thèm để ý.

Nói sau, hiện tại còn chưa có điện thoại di động. Cho dù Bí thư Phạm có muốn gọi điện thoại lại cũng không làm được. Hắn tin tưởng thư ký của Lục Nguyệt hẳn là đã sớm gọi điện cho các lãnh đạo khác trong thị trấn, biết được hắn đã rời khỏi thị trấn Phong Lâm, nên không tra tấn gọi điện thoại cho hắn nữa. Chỉ có điều, đây là đại diện cho một thái độ nôn nóng, cũng coi như là cảnh cáo Phạm Hồng Vũ. Đồng chí Phạm Hồng Vũ, Chủ tịch thị xã Lục đã rất tức giận rồi.

Ngài ấy rất khẩn trương.

Phạm Hồng Vũ vốn thích lái chiếc xe jeep cũ, lần này lại khác thường, lái chiếc xe Warsaw tới, tất nhiên là phải chú ý đến hình tượng. Bất kể như thế nào, xe ô tô màu đen so với xe jeep quân dụng màu xanh lá mạ phong cách hơn nhiều, bày ra thân phận không tầm thường.

[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ vừa đi vào tòa nhà UBND thị xã, liền cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ.

Người nào gặp mặt hắn cũng né như né ôn dịch. Vừa thấy Bí thư Phạm bước lại, liền vội vàng hấp tấp tránh đi, dường như chỉ cần tiếp xúc với hắn thì sẽ bị lây bệnh. Khi Phạm Hồng Vũ bước qua, thì mới dám sau lưng hắn thở nhè nhẹ, ánh mắt sợ hãi.

Người này thật mạnh.

Một cái tát đã quăng hết mặt mũi của Thị ủy và UBND thị xã.

Chỉ có điều mọi người thật sự không đoán ra, Bí thư Phạm đang êm đẹp, tại sao lại phải gây ra chuyện như vậy? Bí thư Đảng ủy thị trấn cấp Trưởng phòng trẻ tuổi nhất toàn tỉnh, chẳng lẽ thật sự ngán làm chức quan này?

Lấy thân phận và địa vị của Phạm Hồng Vũ hiện nay, bình thường những sai lầm nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục. Để bảo đảm cho hình thức Phong Lâm không bị đẩy ngã, các lãnh đạo thị xã nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở. Chỉ khi nào Phạm Hồng Vũ rời khỏi thị trấn Phong Lâm thì mới có thể tính sổ nợ mới nợ cũ với hắn.

Nhưng sai lầm trước mắt của Phạm Hồng Vũ lại quá nghiêm trọng, tuyệt đối vượt qua điểm mấu chốt có thể tha thứ của lãnh đạo thị xã.

Mọi người suy nghĩ cả trăm lần vẫn không có lời giải đáp, chỉ có thể quy kết cho việc Phạm Hồng Vũ làm việc thật sự không ấn định theo lẽ thường.

Người này rất thích gây sức ép.

Không đem tiền đồ của mình ra gây sức ép thì tuyệt không bỏ qua.

Người như thế, tốt hơn hết là cách xa hắn ra, không cần phải dính xui xẻo từ hắn.

Phạm Hồng Vũ không thèm để ý chút nào, thần thái tự nhiên, chậm rãi đi tới phòng làm việc của Lục Nguyệt.

- Bí …Bí thư Phạm!

Thư ký của Lục Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, cả kinh đứng lên, lắp bắp gọi, ánh mắt không dám đối diện với Phạm Hồng Vũ. Những tiểu cán bộ của cơ quan, đối với loại “mãnh nhân” như Phạm Hồng Vũ thì sợ hãi quả thật đã xâm nhập vào trong xương cốt.

- Ừ!

Phạm Hồng Vũ gật đầu.

- Bí thư Phạm, xin mời. Để tôi đi báo cáo một chút.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Không cần, chẳng lẽ Chủ tịch thị xã Lục không phải là đang đợi tôi sao? Còn báo cáo gì nữa, tiết kiệm chút thời gian đi.

Cuộc chiến đấu đã khai hỏa, Phạm Hồng Vũ sẽ không ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa.

Chủ tịch thị xã Lục ngạo khí, Bí thư Phạm tính nết cũng không hòa nhã.

- Đây…

Thư ký lập tức khó xử.

Phạm Hồng Vũ nét mặt trầm xuống.

Thư ký đầu óc cũng linh hoạt, không dám kiên trì nữa, liên tục mở cửa phòng làm việc, hạ giọng nói:

- Bí thư Phạm, mời vào!

Phạm Hồng Vũ vốn không thích đắn đo trước mặt các lãnh đạo, lần này cũng vậy, không thể yếu khí thế trước.

- Chủ tịch thị xã Lục, Bí thư Phạm đã tới.

Thư ký nơm nớp lo sợ, thông báo.

Lục Nguyệt không lên tiếng, ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, lạnh lùng nhìn Phạm Hồng Vũ, không tỏ vẻ bất cứ thái độ gì.

Thư ký đứng ở nơi đó, tiến thoái không được, cả người mồ hôi lạnh chảy ra ào ào.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi bước tới, cách bàn Lục Nguyệt khoảng nửa thước thì dừng lại, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Lục Nguyệt, thản nhiên nói:

- Chủ tịch thị xã Lục, tôi đã đến, có chỉ thị gì không?

Lục Nguyệt lạnh lùng nhìn Phạm Hồng Vũ, vẫn không nói một tiếng nào.

Thư ký không đợi chỉ bảo, lập tức lui ra ngoài, ngay cả nước trà cũng quên rót cho Phạm Hồng Vũ. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Chủ tịch thị xã Lục thì căn bản không phải tìm Bí thư Phạm đến để tâm sự.

Trong phòng làm việc lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường. Hai người thanh niên vừa đứng vừa ngồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, ngay cả tiếng hô hấp và tim đập đều có thể nghe thấy rõ ràng.

- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu thật là vô tổ chức, vô kỷ luật.

Một lát sau, Lục Nguyệt lạnh lùng nói, câu sau hơi đề cao âm điệu một chút.

Phạm Hồng Vũ khóe miệng hơi nhếch lên, ý châm chọc, thản nhiên nói:

- Đồng chí Lục Nguyệt, có việc thì cứ nói, không tùy tiện chụp mũ người khác.

Chỉ còn lại hai người, Phạm Hồng Vũ cũng không cần phải đeo mặt nạ, giả vờ giả vịt.

Lục Nguyệt nhìn hắn không vừa mắt, hắn làm sao mà nhìn Lục Nguyệt thuận mắt được.

Lần đầu tiên gặp mặt Lục Nguyệt ở thủ đô, Phạm Hồng Vũ đã mẫn cảm ý thức được hắn và Lục Nguyệt sớm hay muộn sẽ có ngày này. Hơn nữa sẽ không bao giờ trở thành bạn tốt.

Lục Nguyệt đồng tử co rụt lại, lập tức phun ra lửa giận bừng bừng.

Mặc dù y biết Phạm Hồng Vũ rất khó đối phó, nhưng không nghĩ tới vừa thấy mặt đã khai chiến. Phạm Hồng Vũ ngay cả nửa phần mặt mũi cũng không cấp, cơ bản tôn ti cao thấp tất cả đều ném lên chín tầng mây, không chút do dự bày ra tư thế quyết đấu.

- Giỏi, nói hay lắm. Vậy tôi hỏi cậu, bài văn đó là như thế nào?

Lục Nguyệt nói xong liền đứng dậy, duỗi tay ra, hung hăng gõ xuống Nhật báo quần chúng hai cái.

Vóc dáng của y vốn thấp hơn Phạm Hồng Vũ. Nói đến thân thể thì không thể nào bằng Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ đứng thẳng trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống, khí thế liền đè ép Lục Nguyệt một phần.

Không đứng lên không được.

Nếu đổi lại cán bộ cấp dưới khác, bộ dạng đã sớm phục tùng, nơm nớp lo sợ, giống như con sơn dương đang chuẩn bị làm thịt. Chủ tịch thị xã Lục có thể thoải mái dựa vào trong ghế, cái giá đặt ra tới mười phần.

Nhưng bây giờ là đang đối mặt với Phạm Hồng Vũ.

Trên thế giới này, những người sợ Phạm Hồng Vũ không phải không có, nhưng tuyệt đối không bao gồm Lục Nguyệt bên trong.

Phạm Hồng Vũ ánh mắt đảo qua tờ báo, lãnh đạm nói:

- Bài văn này là do tôi viết đấy, có vấn đề gì không?

- Có vấn đề gì? Đồng chí Phạm Hồng Vũ, có vấn đề hay không thì trong lòng cậu rõ ràng nhất.

Lục Nguyệt liều mạng đè nén cơn giận của mình, lạnh lùng nói.

- Rất xin lỗi, tôi không rõ ràng lắm.

Phạm Hồng Vũ không chút khách khí đáp.

- Cậu không rõ ràng lắm? Được, vậy tôi hỏi cậu, cậu đây là có ý gì? Cậu không nhìn thấy văn kiện của Thị ủy sao? Cậu tại sao lại làm trái lại quyết nghị của Thị ủy? Thân là cán bộ Đảng viên, lại còn mang chức vụ lãnh đạo, đây là nguyên tắc cơ bản nhất, cậu không hiểu sao?

Lục Nguyệt quát hỏi.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười, ý châm chọc càng thêm nồng đậm:

- Đồng chí Lục Nguyệt, xin anh hãy chú ý đến cách dùng từ. Tôi không có làm trái quyết nghị của Thị ủy. Chỉ có điều là giải thích ý kiến của mình mà thôi. Xin hỏi chưa có một điều lệ Đảng quy định, chưa có một pháp luật quy định nào nói rằng đảng viên không được phát biểu ý kiến của mình.

- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu không cần già mồm át lẽ phải. Hội nghị thường vụ Thị ủy tạo thành quyết nghị thì nó đã có hiệu lực cưỡng chế. Cậu có ý kiến, vì sao lại không nói ra trước? Sau khi Thị ủy hạ văn kiện chính thức thì cậu lại làm trái lại. Đó không phải là vô tổ chức vô kỷ luật sao?

- Rất xin lỗi, đồng chí Lục Nguyệt, Hội nghị thường vụ Thị ủy tôi không có tham gia, không biết các người thảo luận chuyện này, cũng không có biện pháp đưa ra ý kiến. Khi Thị ủy phát hành văn kiện chính thức cũng không có trưng cầu ý kiến của các đồng chí, ngay cả dự thảo trưng cầu ý kiến cũng không. Hơn nữa, đối với văn kiện của Thị ủy, thị trấn Phong Lâm cũng không làm trái. Tôi ở Nhật báo quần chúng phát biểu bài văn này cũng chỉ là đại diện cho ý kiến của cá nhân tôi.

Phạm Hồng Vũ rất bình thản nói.

Lục Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói:

- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, tôi không giằng co với cậu về vấn đề không có ý nghĩa. Tôi hỏi cậu, cậu viết bài văn này, đã trải qua Ban Tuyên giáo Thị ủy, Ban Tuyên giáo Địa ủy và Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy xét duyệt chưa? Chẳng lẽ cậu không biết quy tắc trong đó? Nói cậu vô tổ chức, vô kỷ luật, chẳng lẽ oan cho cậu?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Đồng chí Lục Nguyệt, xin anh làm cho rõ, tôi ở Nhật báo quần chúng viết bài văn này, là lấy tư cách cá nhân của một người đảng viên bình thường mà phát biểu, không phải lấy danh nghĩa thị trấn Phong Lâm mà phát biểu. Cá nhân hướng tòa soạn đóng góp, có cần phải trải qua ai xét duyệt không? Chẳng lẽ gửi bản thảo tới Nhật báo quần chúng, ban biên tập ở đó bỏ bớt đi một cửa của Ban Tuyên giáo Thị ủy thì cũng là quyết định của bọn họ, chẳng có quan hệ gì với tôi. Tội danh vô tổ chức vô kỷ luật này, làm sao có thể trút lên người tôi chứ?

- Cậu…

Lục Nguyệt lập tức nghẹn lời, gắt gao nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, nửa ngày không nói ra được lời nào.

Phạm Hồng Vũ ngược lại lại rất bình tĩnh.

Tính cách của hai người giờ phút này khác hẳn nhau hoàn toàn.

- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, già mồm át lẽ phải cũng vô dụng thôi. Hành vi này của cậu, trên thực tế đã tạo thành trở ngại rất lớn cho cải cách chế độ công hữu doanh nghiệp quốc doanh và công tác thu hút đầu tư trên toàn thị xã, ảnh hưởng vô cùng lớn. Nếu cậu có ý kiến, vì sao không thể đề xuất với Thị ủy trước? Nhất định phải đăng lên Nhật báo quần chúng à? Đây không phải là vô tổ chức, vô kỷ luật thì là hành vi gì?

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Đồng chí Lục Nguyệt, tôi cho rằng động tác này củ thị xã trên căn bản đã xảy ra vấn đề, nhất định phải lập tức dừng lại, tiến hành điều chỉnh, không cần cứ sai lầm mãi.

Lục Nguyệt sắc mặt dần dần trở nên xanh mét, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ, từng chữ từng câu:

- Phạm Hồng Vũ, tôi nhắc nhở cậu, không cần tự cho là đúng. Đừng tưởng rằng không có cậu, công tác của Ngạn Hoa liền chết hết.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Chủ tịch thị xã Lục, tôi cho rằng cảm xúc của anh bây giờ đã bắt đầu không thể kiểm soát. Chúng ta tạm thời không thể nào bình đẳng nói chuyện được. Tôi trước xin lỗi không tiếp được, chờ sau khi anh bình tĩnh thì chúng ta sẽ bàn lại.

Nói xong, Phạm Hồng Vũ lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi văn phòng Lục Nguyệt.

Rầm!

Tách trà của Lục Nguyệt rơi xuống đất bể nát.

Thư ký sợ tới mức nhảy dựng lên.

Phạm Hồng Vũ lại không thèm phản ứng, ngênh ngang rời đi.