Sững sờ chừng một hai phút, cho đến khi Lương Quang Hoa rời khỏi, cửa chính rạp chiếu phim một lần nữa đóng lại. Bên trong vang lên tiếng nghị luận vô cùng náo nhiệt.
Tất cả mọi người đang tự hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Không có ai biết đáp án!
Hiện trường hỗn loạn, lúc này Lục Nguyệt đứng dậy, khiêm tốn rời khỏi hội trường, cũng không có quá nhiều người để ý, dù sao y cũng ngồi dưới đài. Giờ phút này chỉ còn Tống Mân là ngồi trên đài chủ tịch, vẻ mặt kinh ngạc đến khó hiểu, cầm văn kiện của Thị ủy, không biết là có nên tiếp tục tuyên đọc nữa hay không?
Phạm Hồng Vũ vẫn ngồi trên ghế “kiểm điểm”, sống lưng vẫn thẳng.
- Các đồng chí, xin yên lặng!
Đang trong lúc hội trường huyên náo, Chủ tịch địa khu Khâu Minh Sơn lập tức nhận lấy quyền chủ trì hội nghị, cao giọng nói.
[CHARGE=3]Chỉ là cảnh tượng vừa rồi phát sinh quá mức kinh người, tạm thời, các cán bộ làm sao mà im lặng được, vẫn tiếp tục xì xào, bàn tán không ngừng. Cho đến khi Khâu Minh Sơn yêu cầu lần thứ hai thì mọi người mới im lặng. Ánh mắt mọi người nhìn về phía đài chủ tịch.
- Các đồng chí, hội nghị ngày hôm nay có hai đề tài thảo luận. Thứ nhất là học tập tinh thần của bài văn đăng trên truyền thông trung ương. Đồng chí Tống Mân và Phạm Hồng Vũ đã ở Nhật báo Quần Chúng phát biểu bài văn của mình, tuy rằng trọng điểm có chỗ khác biệt nhưng phương hướng lớn là nhất trí. Cải cách mở cửa thì nhất định phải kiên trì, chế độ công hữu cũng nhất định phải kiên trì. Đồng chí Phạm Hồng Vũ nói rất hay, điều này là không mâu thuẫn, chỉ là một vấn đề hai phương diện thôi. Chúng ta đồng thời phải kiên trì chế độ công hữu, đồng thời cũng phải kiên trì cải cách mở cửa. Hiện tại chúng ta đang tiến vào đề tài thảo luận thứ hai, chính là an bài công tác quý bốn trong toàn bộ khu.
Khâu Minh Sơn không vội vàng hấp tấp nói.
Mọi người có chút mơ hồ.
Tại sao một hội nghị lại nhiều đề tài thảo luận như thế? Cũng đã cuối tháng mười rồi, an bài công tác quý bốn gì nữa?
Nhưng trong lúc này, Khâu Minh Sơn cũng chỉ có thể nói như vậy.
Cũng không thể sau khi Lương Quang Hoa rời đi mà đột ngột chấm dứt hội nghị, chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ. Đường đường là đại hội triệu tập cán bộ trên toàn bộ địa khu, hơn ngàn người tham gia, qua loa như thế quả là không được. Lương Quang Hoa thất thố, Khâu Minh Sơn không thể nối gót ông ta.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, mời ngồi.
Hiển nhiên Phạm Hồng Vũ còn đứng ở nơi đó, chờ một tiếng mời của Khâu Minh Sơn.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch địa khu Khâu.
Phạm Hồng Vũ lễ phép đáp ứng một tiếng, chuẩn bị xuống dưới đài.
- Ngồi bên kia!
Khâu Minh Sơn bỗng nhiên lên tiếng, hướng đến vị trí còn trống trên đài chủ tịch mà nói.
Mọi người cũng ngẩn cả người.
Bảo Phạm Hồng Vũ ngồi trên đài Chủ tịch?
Trên đài Chủ tịch tổng cộng có ba hàng chỗ ngồi, hàng cuối cùng vẫn còn trống mấy chỗ. Một loạt người ngồi ở đây đều là các đồng chí lão thành của HĐND và Mặt trận Tổ quốc, đều là lãnh đạo địa khu, trong đó có một số người kinh nghiệm lý lịch so với Lương Quang Hoa thậm chí còn hơn.
Không thể nghi ngờ, Khâu Minh Sơn muốn thông qua việc an bài này hướng mọi người công khai biểu hiện, đồng chí Phạm Hồng Vũ không có phạm sai lầm. Chính là hai loại quan niệm chấp chính có sự khác nhau, nhưng trong đảng thì lại vô cùng bình thường.
- Cảm ơn!
Phạm Hồng Vũ lễ phép gật đầu, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực hướng đài chủ tịch đi lên, thản nhiên ngồi xuống.
Ra dáng một lãnh đạo đương chức của địa khu.
Tống Mân cười khổ một tiếng, đem quyết định của Thị ủy gấp lại, nhẹ nhàng bỏ vào bên trong bao văn kiện.
Kết thúc!
Cái gọi là tổ chức xử lý Phạm Hồng Vũ chưa bắt đầu thì đã chấm dứt. Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khiến cho Lương Quang Hoa thất thố như vậy, vội vã mà đi, thì có thể khẳng định không phải là chuyện tốt. Ngộ tính của Tống Mân về điểm này vẫn phải có. Giờ phút này, kiên trì đọc xong văn kiện, hình thành định luận, Tống Mân cũng không tránh khỏi việc ngu không ai bằng.
Kỳ thật Tống Mân cũng giống như Lương Quang Hoa, không quan tâm nhưng phẩy tay áo bỏ đi thì không dám.
Khâu Minh Sơn còn chưa đi.
Nhìn tư thế này, chỉ sợ tin đồn thời gian trước khả năng sẽ trở thành sự thật. Sinh mạng chính trị của Lương Quang Hoa sắp đến hồi kết, địa khu Ngạn Hoa phải sửa thành họ Khâu rồi.
Khâu Minh Sơn không vội vàng, bắt đầu an bài công tác xây dựng kinh tế của toàn bộ địa khu trong mấy tháng tới. Đây là công tác quản lý của Chủ tịch địa khu, vừa lúc có mặt tất cả các cán bộ lãnh đạo chủ chốt của địa khu thì lại càng vô cùng thích hợp.
Cũng may, Khâu Minh Sơn coi như hiểu được tâm tình của mọi người, biết lúc này ai cũng không còn tâm tư nghe an bài công tác kinh tế, một đám như ngồi trên đống lửa, đống than, thầm nghĩ muốn chạy nhanh ra ngoài hỏi thăm tin tức. Cho nên, Chủ tịch địa khu lên tiếng lời ít nhưng ý nhiều, chỉ hơn mười phút là tuyên bố tan họp.
Rạp chiếu phim lại một lần nữa trở nên vô cùng ồn ào. Các cán bộ đều đứng dậy, khẩn cấp chạy ra bên ngoài. Kỳ thật, toàn bộ lãnh đạo chủ chốt của địa khu đều ở đây, cho dù có chạy ra cửa thì cũng không tìm được người nào để mà tìm hiểu tin tức. Nhưng giờ phút này,ngồi ở đây thì tinh thần lại không yên.
Các lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch cũng không kềm nén được sự không yên. Khi Khâu Minh Sơn tuyên bố tan họp, ai cũng bất chấp quy cũ, vội vã đứng dậy, sải bước đi ra cửa.
Rất nhanh, trong rạp chiếu phim chỉ còn lại một hai trăm người.
Nhìn kỹ lại, đều là người của Khâu hệ.
Khâu Minh Sơn còn chưa đi, mọi người còn chờ Khâu Minh Sơn tuyên bố chân tướng.
Đây cũng là chuyện quá ly kỳ.
Nếu không phải Khâu Minh Sơn đúng lúc ra mặt, đại hội phê phán này sẽ trở thành một trò khôi hài, trở thành trò cười trong toàn tỉnh. Về tình về lý, Khâu Minh Sơn không thể để cho chuyện này phát sinh được.
- Hồng Vũ!
Một tiếng gọi, phá vỡ sự yên tĩnh của rạp chiếu phim.
Cao Khiết từ chỗ ngồi đứng dậy, bước nhanh lên đài Chủ tịch, hướng Phạm Hồng Vũ chạy tới. Cao Khiết cũng biết, lúc này mình hẳn nên giữ yên lặng, duy trì sự kiêu ngạo của mình thì mới hợp với thân phận trợ lý Chủ tịch thị xã. Thiếu kiên nhẫn như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng thục nữ của trợ lý Chủ tịch thị xã Cao.
Nhưng Cao Khiết thật sự nhịn không được. Vừa rồi gánh đủ tâm sự, nhất là khi Tống Mân bắt đầu tuyên đọc quyết định xử lý, nước mắt ủy khuất đã bắt đầu xuất hiện vòng quanh mắt của Cao Khiết.
Hiện tại bỗng nhiên phát sinh nghịch chuyển kinh thiên như thế này, Cao Khiết làm sao mà kềm chế được?
Tất cả mọi người rất tự giác tiếp tục giữ yên lặng, mỉm cười nhìn hai người.
Trước khi Phạm Hồng Vũ lên đài kiểm điểm, Cao Khiết động tác kia quá mức kinh người, từng cán bộ thuộc Khâu hệ đều âm thầm khâm phục.
Hiện giờ cảnh báo đã được giải trừ, sự lo lắng tan mất, cũng nên để cho “vợ chồng son” người ta nói chuyện chứ.
Phạm Hồng Vũ đã sớm đốt một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế, bày ra vẻ tiểu nhân đắc chí. Thất Cao Khiết chạy tới thì đứng dậy, dụi tàn thuốc lá.
- Rốt cuộc sao lại thế này? Cậu nói mau.
Cao Khiết chạy đến trước mặt Phạm Hồng Vũ, gương mặt đỏ bừng, lớn tiếng hỏi.
Thiếu chút nữa là nhịn không được, nhào vào lòng Phạm Hồng Vũ, may mà có thể kềm lại được.
- Chị, nhỏ giọng một chút thôi, ở đây có rất nhiều người.
Phạm Hồng Vũ cười, hạ giọng nói, tâm trạng rất vui sướng.
Ngày này cuối cùng cũng đã tới.
Trong khoảng thời gian này, đừng nhìn Phạm Hồng Vũ ngoài mặt thì điềm tĩnh, tự nhiên nhưng trên thực tế thì đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Nếu chẳng may quỹ tích xuất hiện lệch lạc, thì đại hội ngày hôm nay chính là điểm kết cho con đường làm quan của hắn. Từ nay về sau, hắn thật sự chỉ có thể làm một phú ông mà thôi.
Làm phú ông thì phú ông, có cái gì mà không tốt. Mấu chốt là mạng lưới quan hệ khổng lồ đằng sau lưng hắn, liên lụy rất nhiều. Một khi hắn phán đoán sai lầm, Phạm Vệ Quốc, Khâu Minh Sơn, Cao Khiết, Thái Dương, thậm chí Cao Hưng Hán, Tào Tuấn Minh, Tào Tuấn Thần, Hùng Diễm Linh đều gặp họa.
Đánh cờ chính trị, thắng bại chính là lúc sinh mạng chính trị của một số người đến hồi chung kết.
Khâu Minh Sơn, Cao Hưng Hán chỉ là những binh sĩ nhỏ, đại nhân vật bắt bọn họ, ánh mắt cũng sẽ không nháy.
Mà hiện tại, cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng.
- Nói mau!
Cao Khiết nhẹ nhàng dậm chân, hờn dỗi, không còn nửa điểm kiêu ngạo của trợ lý Chủ tịch thị xã.
Mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc thì khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái.
Trong mắt bọn họ, Cao Khiết là một nữ cường nhân, ngay cả Khâu Minh Sơn đối với Cao Khiết cũng phải khách khí ba phần. Không ngờ ở trước mặt Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết lại bày ra bộ dạng của một cô bé như vậy, hơn nữa còn trước mặt rất nhiều người.
Tiểu tử Phạm Hồng Vũ này năng lực không nhỏ.
Làm kinh tế cũng giỏi, đấu tranh chính trị cũng giỏi, có gan tìm đường sống trong cõi chết, người bình thường sẽ không dám chơi như vậy. Hiện tại xem ra, người này cũng là một cao thủ tán gái.
Ngay cả Cao Khiết cũng trị được.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Hẳn là phương bắc phát sinh đại sự. Vừa rồi còn chưa tan họp, đồng chí Lục Nguyệt cũng đã rời đi, ngay sau Bí thư Lương.
Thật giống như Lục Nguyệt từng giây từng phút để ý đến hành động của Phạm Hồng Vũ thì Phạm Hồng Vũ cũng như vậy, chú ý từng cử động của Lục Nguyệt. Lục Nguyệt đi nghe điện thoại, Lý Trường Thắng phá cửa mà vào, Lương Quang Hoa rời đi, Lục Nguyệt theo sau chạy trốn, đã nói rõ hết thảy.
Cái gì nên phát sinh thì cũng đã phát sinh. Đại cục đã phát sinh biến hóa chưa từng có.
Cao Khiết liên tục gật đầu.
Kỳ thật Lục Nguyệt có hành động khác thường, cô cũng chú ý. Hiện tại do quá phấn khích, nên muốn tìm xác nhận từ Phạm Hồng Vũ. Gánh chịu tâm sự nhiều ngày như vậy, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc đã rơi xuống, chỉ cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người đều mở ra.
- Tất cả mọi người trở về đi, an tâm mà làm việc. Công tác mỗi ngày không thể trì hoãn.
Hiện tại vẫn còn một hai trăm cán bộ còn ở lại, Khâu Minh Sơn liền phất tay, nói.
Các cán bộ đều kêu lên đồng ý rồi rời khỏi rạp chiếu phim. Một đám nét mặt mỉm cười, hưng phấn không thôi.