Lương Quang Hoa sau khi rời khỏi hội trường, cũng không ở trong văn phòng Bí thư địa ủy mà lập tức ngồi ô tô chạy đến tỉnh.
Tống Mân sắc mặt sa sầm trở lại phòng làm việc của mình. Thư ký nơm nớp lo sợ mang trà lên cho ông, rồi vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Tống Mân ngồi trên ghế, hai mắt nhìn thẳng tiền phương, trống rỗng vô thần.
Sự việc phát sinh quá đột ngột, Tống Mân tạm thời chưa tiêu hóa được. Cảm xúc sợ hãi vẫn gắt gao bóp trái tim ông, khiến ông gần như không hô hấp nổi.
Sau khi thẩn thờ thật lâu, Tống Mân ngồi thẳng người, giơ tay kéo cà vạt, nới lỏng một chút rồi thở phào một hơi, đưa tay cầm lấy điện thoại.
Bất kể thế nào, nhất định phải làm rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Không thể cứ như vậy mà không hay biết gì.
Cuộc điện thoại này của Tống Mân không phải là gọi cho Lương Quang Hoa. Lương Quang Hoa so với ông phỏng chừng cũng đang thất kinh. Gọi điện như vậy, chẳng những không hỏi được gì mà còn có thể nhắm trúng cơn giận của Lương Quang Hoa.
[CHARGE=3]Cũng không phải gọi cho Lục Nguyệt.
Từ đầu đến cuối, Tống Mân đều không chân chính thân cận quá nhiều với Lục Nguyệt. Cùng lắm là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Trong lúc xảy ra tai họa, vợ chồng nhiều khi còn trở mặt huống chi là đồng minh chính trị lợi dụng lẫn nhau.
Tống Mân hiện tại hận Lục Nguyệt còn hơn Phạm Hồng Vũ.
Lục Nguyệt cũng chắc chắn không nói thật với ông.
Tống Mân gọi điện cho một người bạn ở tỉnh, làm việc ở cơ quan Tỉnh ủy, trước kia là bạn học ở trường đảng với Tống Mân. Khi đạt tới địa vị như Tống Mân hiện giờ, cũng không còn bao nhiêu bạn ở tỉnh cả.
- Bạn học cũ….
Tống Mân lấy lại tinh thần, cười ha hả, tận lực khiến đối phương nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình.
- Bí thư Tống?
Đầu dây bên kia vừa nghe giọng nói của ông lập tức khẩn trương lên, thanh âm đè ép rất thấp, giống như là gặp phải địch.
- Vâng, đúng vậy, bạn học cũ.
- Bí thư Tống, anh đừng nói nữa, anh muốn hỏi chuyện gì tôi đều biết. Xảy ra chuyện lớn rồi.
Không đợi Tống Mân mở miệng, bạn học cũ vội vàng nói, thanh âm càng hạ xuống hơn. Tống Mân gần như phải áp sát ống nghe vào tai thì mới có thể năng nghe được rõ ràng. Nguyên nhân chính vì như thế nên Tống Mân không dám chậm trễ, hết sức chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót mất chữ nào.
Nghe lời giải thích của bạn học cũ, sắc mặt Tống Mân dần dần trắng bệch, cuối cùng ánh mắt cũng trắng bệch, trong mắt toát ra sự sợ hãi, cả nửa ngày không nói ra lời.
Sai lầm rồi, toàn bộ sai lầm rồi.
Thật không nghĩ tới kết cục lại như vậy.
Kế tiếp, nên làm cái gì bây giờ?
Tống Mân trong óc loạn thành một đống, hoàn toàn không còn sự điềm tĩnh và cơ trí. Thật sự lần này sai lầm đã thái quá. Sớm biết rằng như vậy thì nên kiên trì để cho mình một con đường lui, không cần phải ép Phạm Hồng Vũ như vậy. Không ngờ chưa giữ vững được bao lâu thì cuối cùng vẫn không trụ được, dễ dàng tin tưởng vào Lục Nguyệt.
Ồ, phải nói là tin tưởng vào Lục Thành Đống.
Việc đã đến nước này, chỉ sợ phải suy nghĩ cho mình một hướng đi rồi.
Khâu Minh Sơn cố nhiên không phải là tiểu nhân ném đá xuống giếng, nhưng đấu tranh chính trị đều có quy luật trong đó. Phạm Hồng Vũ bị rất nhiều ủy khuất, tất phải có một cách để phát tiết.
Phạm Hồng Vũ…
Phạm Hồng Vũ…
Ánh mắt trống rỗng của Tống Mân bỗng nhiên sáng ngời, thân mình không kìm nổi đứng thẳng lên.
Đúng, chính là Phạm Hồng Vũ.
Từ đầu đến cuối, chàng thanh niên này là tiêu điểm của sự kiện. Quân cờ kém nhất của Tống Mân cũng do hắn mà ra. Hiện giờ muốn xoay chuyển tình thế vẫn phải từ trên người Phạm Hồng Vũ mà nghĩ cách.
Mặc dù Tống Mân biết rất rõ, đây là vùng vẫy giãy chết, nhưng so với ngồi chờ chết thì tốt hơn.
Bất kể thế nào cũng phải làm ra cố gắng cuối cùng.
Tống Mân không chút do dự, cầm điện thoại lên gọi điện cho Phạm Hồng Vũ.
Sau đó yên lặng chờ, giống như phạm nhân đang chờ phán quyết cuối cùng.
Điện thoại rất nhanh vang lên.
Tống Mân gần như là bổ nhào nhấc điện thoại, còn chưa kịp áp vào tai thì đã nói:
- Xin chào…
- Bí thư Tống, chào ngài!
Trong điện thoại quả nhiên là truyền đến thanh âm của Phạm Hồng Vũ, vẫn nho nhã, lễ độ như ngày nào.
Tống Mân liên tiếp nói, vào lúc này, xưng hô với Phạm Hồng Vũ lại rất chú ý, không có gọi đồng chí Phạm Hồng Vũ, cũng không thân thiết gọi Hồng Vũ.
- Vâng, Bí thư Tống, tôi rảnh.
Phạm Hồng Vũ cũng không hỏi Bí thư có chỉ thị gì, nói vậy là không khỏi không phúc hậu.
Phạm Vệ Quốc nổi tiếng phúc hậu, con trai của ông cũng không thể khắc nghiệt, làm tổn hại thanh danh của Chủ tịch huyện Phạm.
Tống Mân khách khí nói:
- Được rồi, mời cậu tới phòng làm việc của tôi một chút. Có chút công tác cần thương lượng với cậu một chút.
- Bí thư Tống, tôi lập tức tới ngay.
- Được, tôi chờ cậu.
Sau khi Phạm Hồng Vũ cúp điện thoại, Tống Mân mới chậm rãi đặt điện thoại trở lại, thở phào một cái, sắc mặt tái nhợt có chút huyết sắc trở lại. Quả thật Phạm Hồng Vũ cũng không phải loại đèn cạn dầu. Tống Mân lúc này không đối đãi với hắn như một chàng thanh niên hai mươi tuổi. Người này so với tuyệt đại cáo già trong quan trường còn muốn giảo hoạt hơn. Đừng nhìn hắn tuân theo quy cũ, khiêm tốn cẩn thận, nhưng khi xuất thủ thì nghĩa bất dung tình. Hy vọng đối thủ trong thời khắc mấu chốt buông tha mình là không thực tế.
Tống Mân cũng sẽ không khờ dại như thế.
Nhưng thái độ này của Phạm Hồng Vũ vẫn khiến Tống Mân thấy được hy vọng.
Phạm Hồng Vũ càng cáo già, thì Tống Mân ngược lại càng cảm thấy dễ đàm phán. Dù sao bây giờ ông cũng vẫn còn là Bí thư Thị ủy Ngạn Hoa, trong tay còn nắm giữ lợi thế đàm phán, có thể cho Phạm Hồng Vũ thứ hắn muốn.
Sau khi đấu tranh chính trị thắng bại rõ ràng, còn lại chính là thỏa hiệp.
Sau khi cúp điện thoại, thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
Tống Mân lại cầm điện thoại lên.
- Bí thư Tống, xin chào.
Ngoài dự kiến của Lục Nguyệt, bên kia không ngờ là giọng nói của Lục Nguyệt. Nghe ra Lục Nguyệt vẫn điềm tĩnh như thường.
- Ừ!
Tống Mân đơn giản hừ một tiếng, xem như trả lời. Không phải Tống Mân chiếm lợi thế, mà thật sự ông ta đối với Lục Nguyệt không hảo cảm. Đồng dạng là thủ đoạn chính trị, nhưng Tống Mân cảm giác Phạm Hồng Vũ còn quang minh chính đại hơn Lục Nguyệt.
Có lẽ chỉ là một tác dụng tâm lý.
- Bí thư Tống, tôi muốn xin nghỉ phép bảy ngày quay về thủ đô thăm người thân, xin ngài phê duyệt.
Lục Nguyệt cũng biết cảm giác của Tống Mân lúc này nên cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề. Sự tình phát triển đến bây giờ, Lục Nguyệt cũng không thể ở lại thị xã Ngạn Hoa.
Còn có người nghe mệnh lệnh của y sao?
- Ừ!
Tống Mân vẫn dùng giọng mũi trả lời, rồi cúp máy, nửa chữ cũng không muốn nói nhiều.
Đến bước này, nói cái gì cũng vô nghĩa.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết sánh vai nhau cùng bước vào tòa nhà thị ủy. Rạp chiếu phim cách tòa nhà Thị ủy cũng không xa, hai người đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện.
Thỉnh thoảng gặp phải cán bộ quen, Phạm Hồng Vũ liền cố gắng kềm chế, không nắm bàn tay của Cao Khiết.
Nên chú ý ảnh hưởng một chút.
Đắc ý thì không thể quên hình.
Cao Khiết trở lại văn phòng UBND, Phạm Hồng Vũ đưa cô tới cửa rồi vẫy tay chào.
May mắn thế nào mà lúc này Lục Nguyệt cũng rời khỏi UBND, tự nhiên mà dừng bước, sáu ánh mắt chạm vào nhau.
Sắc mặt vốn bình tĩnh của Lục Nguyệt trở nên âm trầm, một vẻ xấu hổ hiện lên trong mắt y.
- Chủ tịch thị xã Lục!
Phạm Hồng Vũ gật đầu chào Lục Nguyệt, mỉm cười.
- Chánh văn phòng Phạm!
Lục Nguyệt gật đầu, bước về phía trước, băng qua người Cao Khiết, mà không nhìn cô một cái.
Cao Khiết có thể cảm nhận được sự thù hận tận xương tủy của Lục Nguyệt, không khỏi rùng mình một cái.
Nhìn theo bóng lưng của Lục Nguyệt, Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, hướng Cao Khiết nhẹ nhàng lắc đầu rồi bước đến phòng Tống Mân.
Phạm Hồng Vũ cũng có thể cảm nhận được sự thù hận của Lục Nguyệt, nhưng hắn không quan tâm. Chưa từng có đối thủ nào làm cho Phạm Hồng Vũ phải thật sự sợ hãi.
Giống như lúc còn ở cùng với Hạ Ngôn, bất kể đối mặt với kẻ thù như thế nào, Phạm nhị cao vẫn xông về phía trước.
Trong tự điển của Phạm nhị ca không có danh từ khiếp sợ, nhát gan.
Tống Mân đã sớm ngồi chờ ở ghế sofa, vừa thấy Phạm Hồng Vũ vào cửa, liền bước nhanh đến, chủ động vươn tay chào hỏi:
- Tiểu Phạm, xin chào!
- Bí thư Tống, xin chào!
- Mau, đến bên này ngồi đi.
Tống Mân lịch sự mời Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế, hoàn toàn bày ra đãi ngộ bình đẳng, không còn thần thái cao cao tại thượng của Bí thư Thị ủy nữa.
Thư ký vội mang trà cho Phạm Hồng Vũ:
- Bí thư Phạm, mời dùng trà.
Hiện tại, Phó chánh văn phòng Phạm đã trở lại Bí thư Phạm.
- Tiểu Phạm, tôi mời cậu đến đây, chủ yếu là muốn thương lượng một chút công tác của thị trấn Phong Lâm.
Tống Mân vừa đưa thuốc lá cho Phạm Hồng Vũ, vừa tùy ý nói, thật giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Phạm Hồng Vũ vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
Phạm Hồng Vũ rất chuyên chú nhìn Tống Mân.
- Tôi tính như vầy, phương hướng cải cách chế độ công hữu xảy ra vấn đề, nhất định phải lập tức sửa chữa. Đồng chí Cao Khiết phụ trách công việc này nhất định sẽ phí công cố sức. Công tác bên thị trấn Phong Lâm sợ là không thể đảm đương nổi. Phong Lâm là lá cờ đầu trong toàn bộ địa khu, thậm chí là toàn tỉnh, nên không thể suy sụp, nhất định phải phát triển về phía trước. Tôi muốn mời cậu trở lại Phong Lâm, tiếp tục chủ trì toàn bộ công tác, ý cậu thế nào?
Tống Mân nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt rất thành khẩn.
Bất kể như thế nào, trước nhận sai đã.
Tống Mân cho tới bây giờ cũng không phải là cán bộ lãnh đạo có thể kiên trì nguyên tắc, trong mắt của ông chỉ có quyền mưu và thủ đoạn. Nguyên tắc bất cứ lúc nào cũng có thể biến báo.
Về phần phục chức cho Phạm Hồng Vũ là chuyện đương nhiên.
Điểm thành ý đó mà không có thì còn nói đàm phán cái gì.
Phạm Hồng Vũ vẫn nở nụ cười lễ phép, yên lặng lắng nghe, không có lập tức trả lời.