Việc công trong một buổi sáng đã làm xong. Thực tế, thầy giáo Trần sẽ đảm nhận giải quyết việc này, nhưng dù sao sự thể quá lớn, dính đến khoản tiền lớn hai trăm ngàn, thầy giáo Trần không dám chuyên quyền, vẫn gọi Cửu A Công, Trưởng thôn và Bí thư Chi bộ thôn đến để cùng nhau thương lượng.
Điều này liên quan đến vận mệnh tương lai của mấy đứa nhỏ trong thôn, nên cần phải thương lượng thật kỹ lưỡng.
Phạm Hồng Vũ bảo Lý Thu Vũ chụp lại nhiều bức ảnh.
Trần Tinh Duệ trước kia chưa từng sử dụng qua máy chụp hình, nên những tấm ảnh chụp rất không chuyên nghiệp. Có nhiều tấm ảnh quá mờ, nhìn không rõ ràng gì cả.
Trình độ chụp ảnh của Lý Thu Vũ tuy chưa nói tới là chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng so với tay gà mờ Trần Tinh Duệ thì mạnh hơn nhiều. Hơn nữa, lúc này đây thời gian có thừa, Lý Thu Vũ chụp cho mỗi đứa nhỏ trong trường một tấm.
Đối với sự trượng nghĩa của Phạm Hồng Vũ, Cửu A Công và đám người Trưởng thôn, Bí thư chi bộ thôn vô cùng cảm kích. Cửu A Công năm nay hơn bảy mươi rồi, thậm chí đứng còn run rẩy, vậy mà còn vái chào Phạm Hồng Vũ, khiến cho hắn không ngừng đỡ lấy, không dám nhận.
Phạm Hồng Vũ nói ra kế hoạch, mọi người tất nhiên đều là đồng ý, do thầy giáo Trần quản lý tài chính. Nhưng thầy giáo Trần lại đề xuất, khoản tiền này mọi người cùng quản, bỏ vào trong ngân hàng. Người nào muốn lấy tiền thì nhất định phải được ông, Bí thư chi bộ và Trưởng thôn ba người cùng ký tên đồng ý mới được.
Coi như là chủ động kiêng dè.
Năm 89, hai trăm ngàn không cần nói ở một sơn thôn nho nhỏ, ngay cả thành phố lớn cũng đủ làm cho người ta điên cuồng, vì thế dẫn đến những huyết án không chút ly kỳ.
Lý Thu Vũ đề xuất, có thể dùng khoản tiền này làm ra một số hoạt động có thể sinh ra hiệu quả và lợi ích, khiến tiền đẻ ra tiền.
Người khác còn chưa cân nhắc được ý tứ của cô thì Phạm Hồng Vũ đã lắc đầu, kiên trì bảo tiền nào việc nấy. Đã là tài chính giúp đỡ học tập rồi thì không thể dùng làm việc khác. Nếu không đủ, hắn có thể nghĩ biện pháp khác.
Lý Thu Vũ vốn là thuận miệng, bị Phạm Hồng Vũ phủ định như vậy cũng không thèm nói nữa.
Việc này vốn cô không hiểu.
Cô bất quá chỉ là một sinh viên năm thứ hai đại học, muốn học được cách sử dụng tiền và quản tiền như thế nào thì còn cần một con đường rất dài.
- Lãnh đạo Phạm, chuyện này, có cần nói qua một tiếng với xã hay không?
Sau khi thương lượng thỏa đáng, Bí thư chi bộ đột nhiên hỏi.
Đây cũng là lối suy nghĩ của các cán bộ cơ sở nông thôn, đụng phải chuyện đại sự, mặc kệ là tốt hay xấu, trước tiên báo lên thượng cấp cái đã.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Hướng Ủy ban Giáo dục huyện và xã báo cáo khẳng định là phải chuẩn bị. Nếu không báo cáo, đến lúc đó, bọn họ đến điều tra, ngược lại lại quấy rầy không rõ. Nhưng tôi có một đề nghị, mọi người trước tiên ở ngân hành mở một tài khoản tiết kiệm. Sau khi tiền đến, rồi hãy báo lên Ủy ban giáo dục huyện và xã. Trình tự này rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể sai lầm. Tiền còn chưa tới, mà đã báo cáo rồi thì giống như là đang lừa gạt lãnh đạo, không được tốt.
Trưởng phòng Phạm đây là công nhiên lừa dối Bí thư chi bộ rồi.
Lại nói tiếp, Trưởng phòng Phạm cũng là bất đắc dĩ.
Đối với “danh tiếng” của các cấp cơ quan chính phủ, Phạm Hồng Vũ tâm lý nắm chắc, tuyệt không phỏng chừng. Bất kể là ở trên chi xuống hay là quần chúng quyên góp, chỉ cần tài chính đến thì đến tám phần mười là sẽ bị tham ô. Đến lúc đí, một nửa của hai trăm ngàn này có thể xuống đến thôn Đại Trần thì đều phải thắp nhang cảm ơn rồi. Phạm Hồng Vũ ở Thanh Sơn, không tiện nhúng tay vào chuyện của Ích Đông.
Tuy nhiên những lời này cũng không cần phải nói với mọi người.
Trong mắt những người dân miền núi thuần phác, tổ chức đảng thượng cấp và chính phủ đều là đáng tin nhất. Phạm Hồng Vũ cảnh cáo, chỉ sợ bọn họ chưa chắc đã tin, còn không bằng lừa dối họ một phen, đỡ phải phiền toái.
Rõ ràng là việc thiện, nhưng lại không thể không đề phòng cơ quan chính quyền địa phương. Thật là bất đắc dĩ.
- Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là lãnh đạo Phạm nghĩ chu đáo.
Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý.
Là đại lãnh đạo ở UBND tỉnh, bất kể như thế nào cũng nghĩ chu toàn hơn so với bọn họ. Đây tuyệt đối là không thể nghi ngờ.
Sau khi bàn bạc công việc xong, Bí thư chi bộ mời Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ đến nhà ông dùng cơm trưa, mọi người đều đồng ý. Đây cũng là quy củ của người vùng núi, khách quý đến nhà thì phải thay phiên nhau chiêu đãi.
Đương nhiên, khi ăn thì vẫn cả thôn cùng nhau ăn.
Một sơn thôn nghèo nàn như vậy, cho dù là nhà Bí thư chi bộ thôn, cũng không có quá nhiều lương thực dư.
Ở nhà Bí thư chi bộ dùng cơm, vẫn là Cửu A Công và những trưởng bối trong thôn ra mặt tiếp khách.
Sau khi ăn qua cơm trưa, Lý Thu Vũ liền khẩn cấp nói với Trần Tinh Duệ:
- Trần Tinh Duệ, mau đi bắt sâu đi.
Mặc dù Lý Thu Vũ đối với Bách Trùng Yến rất sợ, nhưng cô sợ hãi chỉ là thân hình con sâu, nhưng đối với hoạt động bắt sâu thì lại rất thích.
Ở một sơn thôn hẻo lánh như vậy, không cần nói đến TV, radio hay là phương tiện giải trí, điện đều là không có. Lý Thu Vũ cũng không mang theo báo chí gì, cũng không tìm được việc gì làm, nên cảm thấy buồn muốn chết.
Trần Tinh Duệ nhìn sắc trời, vừa lúc giữa trưa, mặt trời vẫn còn rất chói, nhưng ở sâu trong núi thì cũng không thể thiêu đốt được người, và đây là thời cơ tốt nhất để bắt sâu, lập tức mỉm cười đồng ý.
Lý Thu Vũ lập tức mỉm cười rạng rỡ, mang theo vẻ mắt vô cùng hứng thú.
Ước chừng hai mươi phút sâu, đại đội bắt sâu đã xuất phát. Mẹ và thím của Trần Tinh Duệ dẫn đầu, còn có em họ Trần Tinh Duệ và một cô hàng xóm đi cùng. Hơn nữa, cộng thêm Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ và Trần Tinh Duệ tổng cộng bảy người, mang theo bốn công cụ tác chiến.
Cái gọi là công cụ tác chiến cũng rất đơn giản. Chỉ là dùng mấy thanh trúc ngắn, kẹp thành một hình tam giác, sau đó cột lưới nilon, mắt lưới rất nhỏ. Trần Tinh Duệ nói, loại công cụ tự chế này có thể được gọi là “cái sọt”. Đại khái âm đọc là như thế.
- Dùng cái sọt này bắt cá sao?
Lý Thu Vũ đi theo em họ Trần Tinh Duệ, hứng trí bừng bừng hỏi.
Em họ của Trần Tinh Duệ tên là Trần Mai, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng gầy yếu, thân hình so với tuổi thật thì còn non hơn một chút, diện mạo điềm đạm, nho nhã. Lúc trước Trần Tinh Duệ có nói, Trần Mai học trung học thành tích rất tốt. Bởi vì Trần Tinh Duệ phải đi học đại học, nên không thể không bỏ học giữa chừng.
Trần Mai rất ngại ngùng, lắc đầu cười nói;
- Không phải bắt cá mà là bắt rết nước.
Tiếng phổ thông xem như khá chuẩn.
- Cái gì gọi là con rết nước?
Lý Thu Vũ là một học sinh giỏi, truy hỏi kỹ càng.
- Con rết nước là một loại sâu bọ, bộ dạng giống như con rết, nhưng không có độc và rất tham ăn.
- Ăn?
Lý Thu Vũ lập tức liền lông tóc dựng đứng, trong đầu hiện ra bộ dạng đáng sợ của con rết.
Con rết tham ăn?
Nói đùa gì vậy?
- Vâng!
Trần Mai gật đầu, bước nhanh hơn. Tuy rằng cô luôn thừa dịp Lý Thu Vũ không chú ý thì vụng trộm đánh giá, nhưng khi cùng Lý Thu Vũ sánh vai cùng một chỗ thì lại làm như không có gì.
Lý Thu Vũ bụng đầy khả nghi.
Thôn Đại Trần được vây trong sơn cốc, cách thôn không xa là một dòng suối nhỏ chảy qua, nước rất cạn, không hơn mắt cá chân, ước chừng khoảng hai mươi cm. Dòng nước vô cùng trong suốt.
Đến bên dòng suối, bốn vị nữ tướng liền triển khai trận thế, chân trần bỏ vào trong nước suối, đều tự chiếm một khối trận địa, dùng chân bắt đầu quậy đá cuội trong suối khiến nước suối trở nên đục ngầu.
Lý Thu Vũ liền khẩn trương nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Cô muốn nhìn xem rốt cuộc là có thể bắt được cái gì.
Chỉ trong chốc lát, Trần Mai kéo cái sọt từ trong nước lên, trên mặt mỉm cười nói:
- Thiệt là nhiều con rết nước.
Cô bé khom lưng xuống, cầm từ trong cái sọt lên một ít côn trùng.
- Để tôi xem một chút.
Lý Thu Vũ liền kêu lên, nếu cô không mang giày thể thao thì chỉ sợ sẽ nhảy xuống nước rồi.
Trần Tinh Duệ cười nói:
- Cậu tốt nhất là không nên nhìn…
- Vì sao lại không được nhìn? Mình chỉ muốn xem….
Lý tiểu thư bỗng nhiên hét lên một tiếng thét chói tai, thân hình giật mạnh ra đằng sau, may mắn là Phạm Hồng Vũ đứng đằng sau đỡ lấy một phen nên Lý Thu Vũ mới không đặt mông xuống đất.
Chỉ thấy hai con rết lông xù trắng nõn nằm ngo ngoay trong lòng bàn tay của Trần Mai.
- Đây là….
Lý Thu Vũ giơ tay chỉ vào con sâu lông đang giãy dụa kia, khuôn mặt trắng bệch, hoảng sợ không ngừng.
Trần Tinh Duệ cười, bỏ vào trong cái giỏ trúc mang bên người. Bốn vị nữ tiếng tác chiến vòng thứ nhất thu hoạch không nhỏ, bắt được hơn mười con rết nước.
- Trần Tinh Duệ, con vật này tham ăn lắm sao?
Thật lâu sau, Lý Thu Vũ mới khôi phục lại tinh thần, trốn bên người Phạm Hồng Vũ, hai tay chặn trước ngực, nơm nớp lo sợ, hỏi han.
- Ừ, sau khi chiên sơ qua, bỏ ớt và gừng vào, rất giòn và thơm.
- Đây là con rết…
- Haha, đây không phải con rết, chỉ có điều bộ dạng giống như con rết, chúng tôi gọi nó là con rết nước, còn tên khoa học của nó là gì thì mình không biết, nhưng nó không có độc.
Các thím liền cười ha hả, gật đầu với Lý Thu Vũ, ý tứ rằng cô cứ yên tâm.
- Nhưng, các người tại sao phải ăn cái này, đây là sâu mà?
- Đây là mỹ thực của vùng chúng tôi đấy, có rất nhiều năm lịch sử. Mình nghe lớp người già nói, trước kia người trên núi sống rất khổ, so với bây giờ còn nghèo hơn, lương thực không đủ ăn, thịt lại càng thiếu, cho nên phải bắt sâu ăn. Ăn rất ngon. Hiện tại xem ra, làm như thế là có đạo lý. Những loại côn trùng này, hàm lượng đạm dinh dưỡng rất cao, chẳng những là một mỹ vị mà hơn nữa còn rất bổ.
Trần Tinh Duệ liền kiên nhẫn giải thích với Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Côn trùng vốn là một thực phẩm giàu dinh dưỡng. Côn trùng thiên nhiên, dinh dưỡng lại càng nhiều, không có bất cứ một ô nhiễm nào. Tương lai, tôi thấy nên khai thác khả năng này, sẽ có rất nhiều người tìm ăn đấy.
Lý Thu Vũ lập tức rùng mình một cái, hướng bên cạnh tránh ra hai bước, cách Phạm Hồng Vũ thật xa, dường như hắn lúc đó đã biến thành một con mãnh thú.
Người này ăn sâu đấy.
Không đáng tin cậy!
Phạm Hồng Vũ và Trần Tinh Duệ liếc mắt nhìn nhau, đều mỉm cười.
- Tinh Duệ, Bách Trùng Yến thật sự là có một trăm loại côn trùng?
Phạm Hồng Vũ hỏi, đối với xưng hô với Trần Tinh Duệ đã vô tình sửa lại.
- Một trăm loại khẳng định là không thể có. Với con sâu tham ăn này cộng lại thì khoảng chừng chỉ có hai mươi loại. Tuy nhiên, cũng không thể toàn bộ đều có hết, vì còn phải dựa vào mùa. Ví dụ như trùng hoa đào, bọ tre, hiện tại thì không có đâu. Nhà của ai đang trữ hàng thì có thể sang xin một ít. Đợi bắt thêm con cua nữa thì tối nay hẳn là có được bảy tám loại côn trùng.
- Thế không có thức ăn nào khác sao?
Lý Thu Vũ kêu lên.
- Haha, khẳng định là có. Cậu không dám ăn côn trùng thì bảo làm món ăn khác cho cậu.
- Thế thì trước làm đồ ăn khác, sau đó hãy làm sâu.