Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 505: Quá mức



Chương 512: Quá mức

- Tử Hi, Bí thư Tiêu, Trưởng phòng Phạm, mọi người đã đến rồi à?

Lục Nguyệt nho nhã gật đầu chào hỏi, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc ưu tiên phụ nữ. Gọi thẳng tên Trương Tử Hi thì mơ hồ lộ ra một cảm giác thân cận. Cô là con gái của Trương gia, và tôi là con rể của Trương gia.

- Trưởng phòng Lục, thật phiền anh ở đây đứng chờ, tôi cảm thấy áy náy quá.

Tiêu Lang mỉm cười, chủ động hướng Lục Nguyệt vươn tay.

Y mới tới thủ đô, trực tiếp đảm nhiệm chức vụ ở cơ sở dân thân quan, mặc dù có gia đình vợ bao che, nhưng cũng phải trăm phương nghìn kế làm tốt quan hệ với con cháu quý tộc. Nghiêm chỉnh mà nói, nhược điểm của Lục Nguyệt là Phạm Hồng Vũ, chứ không phải Tiêu Lang y.

Ở trong chính trị, vừa là kẻ thù vừa là bạn thì quan điểm này không dùng được. Nhiều khi, kẻ thù là kẻ thù, nhưng kẻ thù của bạn mình thì cũng không nhất thiết là kẻ thù của mình.

Mạng lưới quan hệ của Tiêu Lang và của Phạm Hồng Vũ có chỗ trùng hợp, đều là những vòng tròn bất đồng.

Y quan hệ tốt đẹp với Phạm Hồng Vũ nhưng cũng không ngại thành lập quan hệ hữu nghị với Lục Nguyệt.

Y không phải Lý Xuân Vũ, cũng không có khả năng xem kẻ thù của Phạm Hồng Vũ đều là cứt chó.

- Ba vị khách quý, đây là đương nhiên.

Lục Nguyệt cười nói, rồi lại nói với Trương Tử Hi:

- Tử Hi, mỗi lần nhìn thấy chị đều cảm thấy xinh đẹp thêm vài phần. Xem ra tình yêu thật sự làm cho con người ta đẹp hơn.

Trương Tử Hi mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Lục quá khen rồi, khó trách Tiểu Băng và cậu lại ngọt ngào như vậy.

Đây cũng không phải là châm chọc.

Trương Băng lấy được Lục Nguyệt đã được xem là đạt như ý nguyện, đa số thời điểm tỏ ra rất đắc ý. Về phần Lục Nguyệt cảm nhận như thế nào thì cũng chỉ có y biết, người khác làm sao mà có thể biết.

- Trưởng phòng Phạm, xin chào…

Sau khi chào hỏi Trương Tử Hi xong, Lục Nguyệt rất nhiệt tình bắt tay Phạm Hồng Vũ. Lúc này là y chủ động giơ tay, xem ra trong suy nghĩ của Lục Nguyệt, lễ nhượng Tiêu Lang trước, chính là tự nhận địa vị phía trên Phạm Hồng Vũ.

Lục Nguyệt trở thành cán bộ cấp cục Phó cũng đã nhiều năm rồi, Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ mới đây thôi, lại từng là cấp dưới. Lục Nguyệt kiêu ngạo như vậy cũng là có đạo lý của y.

- Trưởng phòng Lục quá khách khí rồi.

Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý.

Y là người điển hình của chủ nghĩa thực dụng. Trong đấu tranh chính trị, chủ nghĩa lãng mạn từ đầu đến cuối đều là cảnh đầu rơi máu chảy. Anh minh thần võ một đời thiên kiêu cũng không ngoại lệ.

Trị quốc thì không thể lãng mạn.

- Ba vị, mời lên lầu!

Hàn huyên vài câu, Lục Nguyệt nhiệt tình mời.

Nhà hàng tuy nhỏ nhưng lại rất đông khách. Loại nhà hàng trăm năm này bình thường đều dựa vào tay nghề hấp dẫn người, đa số là khách quen. Mọi người xuyên qua hành lang nhỏ hẹp, bước lên tấm ván gỗ đi lên lầu hai. Giống như đại đa số nhà hàng cổ xưa khác, lầu một là đại sảnh, còn lầu hai mới dùng đãi phòng riêng.

Tương đối mà nói thì lầu hai hoàn cảnh thanh tịnh hơn.

Phỏng chừng, nhà hàng lâu đời thì không có quy định chế độ VIP gì cả, cũng không có tiêu chuẩn phòng riêng cao nhất, thấp nhất. Đồ ăn chất lượng và giá cả đều như nhau. Tuy nhiên, khách quen bình thường cũng khá tự giác. Nếu người tới không nhiều, hoặc là không có ý gọi quá nhiều đồ ăn thì khoản tiêu phí sẽ không cao, tự động tự giác ngồi ở đại sảnh dùng cơm chứ không cần dùng đến phòng riêng trong nhà hàng.

Hơn nữa, không ít khách quen thích náo nhiệt, rất nhiều người đều là người quen, gặp mặt chào hỏi, tán gẫu mấy câu cũng là một loại lạc thú.

Lục Nguyệt đặt một phòng riêng tận trong cùng, cửa phòng được mở sẵn. Trương Băng đang bắt chéo chân ngồi bên trong cắn hạt dưa, trên bàn đã có sẵn một đống vỏ hạt. Xem ra trình độ cắn hạt dưa của Trương Băng rất cao.

- Tiểu Băng…

Trương Tử Hi dẫn đầu chào hỏi Trương Băng.

Luận tuổi, Trương Băng khẳng định là lớn hơn so với Trương Tử Hi, khoảng một hai tuổi. Tuy nhiên, Trương Tử Hi cũng biết, phụ nữ nào cũng thích gọi mình là Tiểu, ý tứ là mình còn trẻ.

- Tử Hi, vào đây đi.

Ở trước mặt Trương Tử Hi, Trương Băng không thể tự cao tự đại, vội vàng thả hạt dưa trong tay xuống, đứng dậy cười nói.

- Bí thư Tiêu, xin chào!

Lập tức chào hỏi Tiêu Lang.

Cuối cùng mới đến lượt Phạm Hồng Vũ, nụ cười lập tức trở nên thản nhiên, như có như không, lại lấy ra giọng điệu bề trên nói:

- Trưởng phòng Phạm, đã lâu không gặp.

- Cảm ơn Chủ nhiệm Trương đã quan tâm, cũng không tệ lắm.

Phạm Hồng Vũ cười nói, cũng không có ý định chấp nhặt Trương Băng.

- Tôi nghĩ cũng có thể rất không tệ. Trưởng phòng Phạm thật có nhã hứng, không ngờ xin nghỉ phép đi du lịch với Lý tiểu thư đến Ích Đông. Ai cha, ở UBND tỉnh đi làm khá tốt, khá tự do đấy. Chúng tôi muốn đi du lịch như vậy sợ là khó khăn lắm.

Lục Nguyệt còn chưa kịp mời khách vào bàn, Trương Băng đã thao thao bất tuyệt, trong giọng nói, bất kể như thế nào cũng đều không che giấu được sự châm chọc và địch ý.

Trương tiểu thư thật sự là bị Phạm Hồng Vũ chọc tức.

Hiểu ra, Trưởng phòng Phạm chính là “đồ chơi” của Chủ nhiệm Trương. Từ lúc gặp được Phạm Hồng Vũ ở bữa tiệc sinh nhật của Dương Thanh Sơn, Trương Băng liền quyết định vui đùa với Phạm Hồng Vũ một chút, cũng không phải là vì muốn báo thù cho Lục Nguyệt, mà muốn trước mặt Lục Nguyệt khoe ra một phen. Trương Băng cũng biết, Lục Nguyệt cưới mình tuyệt đối là không cam tâm tình nguyện. Bằng không thì lúc trước Lục Nguyệt sẽ không kiên quyết cự tuyệt như vậy. Ở sâu trong nội tâm của Lục Nguyệt, nhất định chưa bao giờ coi trọng cô.

Đây là điều mà Trương Băng không thể chấp nhận được.

Cô muốn chứng minh cho Lục Nguyệt thấy, cô so với Lục Nguyệt thì mạnh hơn rất nhiều. Y lúc trước không cưới cô chính là một sự sai lầm.

Muốn chứng minh điều này thì biện pháp duy nhất chính là đánh bại kẻ thù của Lục Nguyệt.

Anh là bại tướng dưới tay Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ lại là bại tướng dưới tay tôi. Hai ta rốt cuộc ai lợi hại hơn ai, cũng không cần phải nói rõ.

Ai ngờ Trưởng phòng Phạm nửa điểm cũng không xứng hợp.

Trương Băng liên tục xuất ra hai chiêu đều bị Phạm Hồng Vũ tùy tay hóa giải. Kỳ thật hai chiêu này căn bản cũng không phải là Trương Băng ra tay, nhưng chính cô ta lại kiên trì cho rằng như vậy, bởi vì cô ta đã gọi điện thoại cảnh cáo Phạm Hồng Vũ.

Kết quả trong điện thoại, Phạm Hồng Vũ lại không chút khách khí. Cái loại giọng điệu khinh miệt, so với ánh mắt của Lục Nguyệt lại càng sâu hơn.

Hôm nay, Lục Nguyệt rõ ràng còn chủ động mời Phạm Hồng Vũ ăn cơm, không giết chết uy phong của hắn, làm sao mà hóa giải ác khí trong lòng Trương tiểu thư?

Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, căn bản không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Trưởng phòng Phạm thật sự lười nói.

Cảm thấy chẳng có ý nghĩa.

Lập tức khiến Trương Băng cảm thấy bẽ mặt.

Mắt thấy Trương Băng biến sắc, dường như muốn phát tác, Lục Nguyệt trong lòng thở dài một hơi, khẩn trương nói trước:

- Tử Hi, Bí thư Tiêu, Trưởng phòng Phạm, mời ngồi.

Tăng cường mời khách ngồi xuống.

Lần này, cũng là lịch thiệp mời Phạm Hồng Vũ ngồi ở vị trí chủ khách.

Lục Nguyệt trong lòng sắp xếp Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ như thế nào thì là một chuyện, còn hôm nay Phạm Hồng Vũ chính là chủ khách, thì không thể sai. Nếu không thì y mời khách không đủ thành ý rồi.

Phạm Hồng Vũ cũng không khiêm nhường, ngồi xuống.

- Trưởng phòng Phạm, Ích Đông có thật sự nghèo như vậy không? Các người không quản ngàn dặm xa xôi trao tiền cho bọn họ, người vùng núi khẳng định là cao hứng rồi. Lý Thu Vũ cô bé kia khẳng định cũng rất cao hứng. Tất cả mọi người đều đang kềm kẹp cô….

Trương Băng cố nén lửa giận, không mặn không nhạt, trên mặt mang theo nụ cười trêu chọc.

- Coi như cũng được…

Phạm Hồng Vũ hướng cô khẽ gật đầu, lập tức chuyển sang Lục Nguyệt hỏi:

- Trưởng phòng Lục, trong khoảng thời gian này công tác thuận lợi chứ?

Trương Băng khuôn mặt liền biến thành màu gan lợn.

Tiêu Lang và Trương Tử Hi là người lịch sự như vậy mà cũng không nhịn được cười.

Trương Băng đây là cố tình rước nhục, cố tình làm không biết mệt.

Phạm Hồng Vũ lời nói nửa điểm cũng không thất lễ, nhưng thần thái của hắn thật sự khiến người ta không chịu nổi.

Lục Nguyệt cười nói:

- Công tác ở cơ quan, cũng coi như tạm ổn. Nhưng thật ra Thanh Sơn trong khoảng thời gian này công tác thật sự sinh động. Đường cao tốc Hồng Nam chính thức lập dự án, sắp sửa làm ra đại động tác rồi. Chủ tịch tỉnh Vưu thực phải xuất ra một khoản kinh phí lớn.

Khen Vưu Lợi Dân chẳng khác nào là khen Phạm Hồng Vũ.

Lục Nguyệt thật ra rất tỉnh táo, mục đích rõ ràng.

Mắt thấy Trương Băng tức giận vô cùng, Trương Tử Hi đành phải ra ngựa, giữ chặt tay cô, cười nói:

- Tiểu Băng, sợi dây chuyền này mua ở đâu vậy? Kiểu dáng rất hợp với cô.

Tăng Nghị trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, kiểu dáng quả thật không tệ.

Trương Băng nuốt xuống một hơi, đem Phạm Hồng Vũ bỏ qua một bên, cùng với Trương Tử Hi thảo luận về đề tài trang sức.

Lục Nguyệt lập tức bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Chỉ trong chốc lát, thức ăn được mang lên, đều là những món ăn của thủ đô. Món chính là vịt nướng và dê nướng thủ đô. Con vịt thật là mập, da màu vàng nhạt. Thị dê nướng là nướng trên lửa than, rất chính tông.

Ngoài ra, còn có những món ăn địa phương khác.

Kỳ thật, Phạm Hồng Vũ và Tiêu Lang không phải là người thủ đô. Lục Nguyệt mời khách, lại đãi bằng các món ăn của thủ đô, hoặc nhiều hoặc ít có hơi chút ý tứ tự chủ trương. Có lẽ Lục Nguyệt muốn thông qua động tác này nhắc nhở Phạm Hồng Vũ một chút, nơi này là thủ đô, còn phải là người thủ đô chúng tôi định đoạt. Trưởng phòng Phạm nhất thời đắc ý thì cũng không cần bừa bãi. Cậu ở trong đây thì phải chiếu theo quy củ ở đây mà làm việc.

- Bí thư Tiêu, Trưởng phòng Phạm, tối nay có công vụ gì không? Chúng ta uống một chút nhé?

Rượu cũng là rượu xái, thuần khiết vị thủ đô. Lục Nguyệt mở chai rượu, rồi trưng cầu ý kiến.

- Hồng Vũ…

Tiêu Lang nhìn Phạm Hồng Vũ.

Tối nay, Phạm Hồng Vũ là chủ, hắn là người tiếp khách.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Tôi tửu lượng không tốt, lại còn có công việc cần làm. Nếu Trưởng phòng Lục nhiệt tình như vậy, vậy thì uống ba ly đi. Thật ngại quá, không thể bồi các vị tận hứng được.

Lục Nguyệt cười ha hả, nói:

- Lời này của Trưởng phòng Phạm quá khách khí rồi. Tất cả mọi người đều là người quen cũ, cậu nói như thế nào thì cứ như thế đấy.

Nói xong, tự mình mở chai rượu, rót cho mọi người một ly, ngay cả Trương Băng và Trương Tử Hi cũng vật.

Trương Băng thì không sao, tửu lượng của cô cũng không cần thiết phải so với ba người đàn ông ở đây. Còn Trương Tử Hi thì lộ ra thần sắc khó xử, Lục Nguyệt vội vàng nói:

- Tử Hi, nếu không thích uống rượu, vậy thì uống thứ khác nhé.

Chỉ trong chốc lát, nhân viên phục vụ mang đồ uống khác lên.

Lục Nguyệt bưng ly rượu, đứng dậy nói:

- Nào, Bí thư Tiêu, Trưởng phòng Phạm, bạn bè cũ khó mà gặp mặt, hôm nay chúng ta cạn một ly.

Mọi người cùng nhau cụng ly.

Từ đầu đến cuối, Lục Nguyệt cũng chỉ nói chuyện phiếm với Phạm Hồng Vũ và Tiêu Lang, không hề nhắc đến chuyện Phạm Hồng Vũ ngày mai sẽ gặp lão nhân gia. Y nếu chủ động mời Phạm Hồng Vũ đến dự tiệc, Phạm Hồng Vũ đã tới, vậy thì ngầm hiểu lẫn nhau, không cần phải nói rõ.