Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 506: Triệu kiến ( thượng)



Chương 513: Triệu kiến ( thượng)

Chín rưỡi sáng ngày hôm sau, xe Toyota rời khỏi văn phòng tỉnh Thanh Sơn tại thủ đô, chủ nhiệm Vu tự mình lái xe. Một chiếc Santana đi theo sau, để dự phòng. Nếu không may xảy ra chuyện gì thì cũng có thể đảm bảo Chủ tịch tỉnh đến đại nội đúng giờ.

Chín giờ năm mươi phút, tường lục ngói đỏ hiện ra trước mắt mọi người.

Phạm Hồng Vũ trong lòng hiện lên một cảm tình hành hương.

Trong suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, ông cụ quả thật có thể gọi là thần thánh.

Có nghị lực lớn, có quyết đoán lớn, có đại trí tuệ

Ánh mắt Vưu Lợi Dân yên tĩnh thản nhiên. Đến tầng cấp này của ông, hỉ nộ bình thường đều không lộ ra rồi.

Điều nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ chính là, gác cổng kiểm tra đại nội, cũng không nghiêm khắc như hắn trong tưởng tượng của hắn. Chiến sỹ trực ban chỉ đối chiếu bảng số xe, lại xác nhận người ngồi bên trong xe đúng là Vưu Lợi Dân, liền phất tay cho đi.

Toyota chạy thẳng đến Thiên Nhân các, nơi thủ trưởng ở.

Phạm Hồng Vũ hơi tò mò đánh giá cảnh sắc đại nội, thật ra có chút giống với tưởng tượng của hắn. Tường đỏ ngói lục, kỳ hoa dị thảo, đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm, là nơi yên tĩnh giữa thị thành nhộn nhịp.

Chỉ chốc lát, xeToyota dừng lại ngay trước sân.

- Chủ tịch tỉnh Vưu, Trưởng phòng Phạm, mời!

Nhân viên Thư ký xuống xe trước, mỉm cười có lời mời, vẻ mặt hòa khí, đối với Phạm Hồng Vũ cũng là xưng hô quan hàm một cách quy củ, không có thái độ kiêu căng chút nào.

Vưu Lợi Dân mỉm cười nói cảm ơn, đi theo sau thư ký, chậm rãi tiến vào trong viện.

Thủ đô ngày cuối thu, ánh nắng tươi sáng, trời xanh không mây, thời tiết tốt vô cùng.

Vừa đi vào viện. Vưu Lợi Dân và Phạm Hồng Vũ gần như đồng thời dừng bước. Chỉ thấy trên chiếc ghế trúc nằm, một ông cụ đang nằm ở đó, hai chân đeo tất trắng vắt lên, trong tay cầm một điếu thuốc, trông rất tự tại, đúng là thủ trưởng tối cao.

Một cô bé chừng 8 tuổi đứng cạnh chiếc ghế nằm, thỉnh thoảng lại "trêu chọc" thủ trưởng, rồi lại cười khanh khách, giọng trẻ con trong trẻo, rất êm tai.

Thủ trưởng cũng thỉnh thoảng giơ tay trêu cô bé, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, thậm chí còn hơi có vẻ chất phác.

Trong đầu Phạm Hồng Vũ lập tức hiện ra câu nói mà Vưu Lợi Dân nói ngày hôm qua: thủ trưởng rất thích giao tiếp với người trẻ tuổi.

Có lẽ đây chính là bí quyết để thủ trưởng giữ tuổi thanh xuân của mình.

Thư ký nhìn đã quá quen thuộc, mỉm cười tiến lên, lớn tiếng nói: - Thủ trưởng, đồng chí Vưu Lợi Dân và đồng chí Phạm Hồng Vũ tỉnh Thanh Sơn tới rồi.

- Hả? Được được, mời bọn họ đến đây ngồi đi.

Thủ trưởng nghe vậy, cười đáp ứng, giọng nói rất to.

- Vâng...Chủ tịch tỉnh Vưu, Trưởng phòng Phạm, mời qua đây ngồi.

Thư ký xoay người nói với hai vị khách.

Lập tức liền có nhân viên công tác đưa đến hai chiếc ghế dựa bằng gỗ, mặt trên có một lớp đệm mỏng. Đặt đối diện với thủ trưởng. Sau đó lại đi ra phía sau thủ trưởng, chỉnh cao chiếc ghế dựa lên, thủ trưởng bán nằm bán tọa.

Dù sao tuổi tác không buông tha cho bất cứ ai, với tư thế ngồi nói chuyện này thì sẽ thoải mái hơn, không cảm thấy mệt mỏi.

Thủ trưởng nhìn sang. Ánh mắt vẫn sáng ngời giống như của người trẻ tuổi, Phạm Hồng Vũ có một loại cảm giác, dường như ánh mắt thủ trưởng dừng lại ở người hắn lâu hơn với Vưu Lợi Dân.

- Đồng chí Lợi Dân, tiểu Phạm, mời ngồi...Tôi cứ ngồi thế này nhé, già rồi, không thích vận động cho lắm... Lập tức thủ trưởng cười nói.

- Vâng, thủ trưởng.

Vưu Lợi Dân mỉm cười gật đầu, thản nhiên ngồi xuống ghế, xem ra, Vưu Lợi Dân không phải lần đầu gặp thủ trưởng.

Phạm Hồng Vũ không nói gì, rất kính cẩn ngồi xuống ghế dựa bên phải, hai tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng, hai mắt nhìn về phía trước, rất đoan chính. Mặc dù thủ trưởng cho gọi hai người bọn họ, nhưng Phạm Hồng Vũ rõ ràng ai là chủ ai là phụ. Tất cả đều do Vưu Lợi Dân trả lời, hắn chỉ cần chấp hành chỉ thị của Vưu Lợi Dân là được rồi. Thời điểm thích hợp, tự nhiên sẽ để hắn lên tiếng.

Ở điểm này, Phạm Hồng Vũ đầu óc khá là tỉnh táo.

Bất luận đối diện với ai, thì thủ trưởng của hắn chỉ có thể là Vưu Lợi Dân.

Ai ngờ, ánh mắt của thủ trưởng dừng trên mặt hắn, cười nói: - Đồng chí Tiểu Phạm, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Phạm Hồng Vũ hoảng sợ, vội vàng ưỡn ngực đáp: - Báo cáo thủ trưởng, tôi hai mươi bốn tuổi.

Thủ trưởng liền cười, giơ tay lên vẫy vẫy, nói: - Cứ thoải mái lên, không cần phải căng thẳng như vậy, tôi đâu có yêu cầu quy củ gì đâu... Mời hai người đến, chính là để tâm sự trò chuyện, nắm chút tình hình ở Thanh Sơn. Trước đó vài ngày, mấy cụ đến đây, rất thân thiết đấy. Có vài người, hơn năm mươi năm không gặp rồi. Bao nhiêu ký ức, nói mãi không hết.

Thủ trưởng nói chuyện, không vội vàng không hấp tấp, thỉnh thoảng lại kèm theo chút khẩu âm của địa phương.

- Hai người nói thật đi, đây là chủ ý của ai?

Đây chính là điều bất ngờ!

Không ngờ thủ trưởng lại hỏi như vậy.

Không đợi Vưu Lợi Dân lên tiếng, Phạm Hồng Vũ đã đáp: - Thưa thủ trưởng, là chủ ý của tôi.

Khiến mấy vị lão thành cách mạng đi đại nội gặp thủ trưởng tối cao chính là chủ ý của hắn...

Đối với chuyện như vậy, trong lòng thủ trưởng đều biết rõ, đâu cần hắn phải giải thích?

Thủ trưởng lại liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ vuốt cằm, nói: - Người trẻ tuổi, lá gan không nhỏ nhỉ?

Những lời này, trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là không dễ trả lời, Phạm Hồng Vũ hơi toát mồ hôi, nhếch miệng cười, không nói gì cả. Phạm Hồng Vũ biết, ở trước mặt thủ trưởng, nên nghe nhiều nói ít. Chưa chắc mình nói nhiều đã để lại ấn tượng tốt cho thủ trưởng.

Thủ trưởng lập tức chuyển hướng sang Vưu Lợi Dân, nói: - Đồng chí Lợi Dân, nói chuyện đi, công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước này, các cậu có suy nghĩ như thế nào?

- Vâng, thủ trưởng.

Vưu Lợi Dân gật gật đầu, thần sắc trở nên khá ngưng trọng.

- Việc cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước bắt đầu từ năm ngoái. Lúc đó, thị xã Ngạn Hoa gửi báo cáo đến, trình bày ngắn gọn ý tưởng. Chủ yếu là hai phương diện. Phương diện thứ nhất là liên quan đến công tác đầu tư. Bởi vì thị trấn Phong Lâm của thị xã Ngạn Hoa có làm một khu công nghiệp,....Thị xã Ngạn Hoa liền trải rộng công tác thu hút đầu tư trên toàn thị xã. Nhưng Ngạn Hoa là nơi hẻo lánh, giao thông bế tắc, cho nên việc thu hút đầu tư từ bên ngoài không phải thuận lợi như vậy. Thông thường sau khi thương nhân nước ngoài đến khảo sát thì đều không tìm được hạng mục đầu tư thích hợp. Phương diện thứ hai, là liên quan đến tình hình xí nghiệp quốc doanh. Vì nguyên nhân lịch sử, gánh nặng của phần lớn xí nghiệp quốc doanh ở Ngạn Hoa quá lớn, thể chế quản lý kinh doanh xơ cứng, mấy năm nay xuất hiện diện tích tổn thất lớn, cần phải được trợ cấp tài chính. Đối với Ngạn Hoa mà nói, toàn bộ cơ sở tài chính đều khá bạc nhược, vốn là không có ngành công thương nghiệp nào khả quan cả. Thu nhập tài chính chủ yếu dựa vào nông lâm nghiệp. Lấy nông nghiệp để nuôi công nghiệp vốn không phải là kế lâu dài. Ngạn Hoa địa khu miền núi, núi nhiều thiếu đất, khe rãnh tung hoành, đại quy mô cơ giới hoá nông nghiệp rất khó triển khai, phương thức tác nghiệp nông nghiệp vẫn còn tương đối nguyên thủy, sản xuất không nhiều lắm. Nếu lấy nông nghiệp trợ cấp công thương nghiệp lâu dài thì chẳng những công thương nghiệp không thể phát triển, mà nông nghiệp cũng có khả năng bị suy sụp... Cho nên bọn họ tính toán muốn làm thí điểm, chính là việc cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước và công tác thu hút đầu tư kết hợp lại. Thu hút đầu tư bên ngoài, cải tổ xí nghiệp quốc doanh. Chúng ta có rất nhiều xí nghiệp quốc doanh, không phải xảy ra vấn đề sản nghiệp, mà là hình thức quản lý kinh doanh không theo kịp, gánh nặng lớn, khuyết thiếu thị trường tài chính. Ngoại thương vừa có tài chính, vừa có hình thức quản lý tiên tiến, cho bọn họ vào thì sẽ có triển vọng lớn. Cái này có cơ sở để hợp tác.

Vưu Lợi Dân kể lại nguyên nhân của việc cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa khá tỉ mỉ.

Đây là điều nên làm.

Thủ trưởng tối cao chú ý, cũng không phải án đặc biệt. Xí nghiệp quốc doanh lớn hơn nữa, đơn thể thay đổi chế độ, vẫn chưa đủ để thủ trưởng chú ý. Điều mà thủ trưởng chú ý, tuyệt đối là "Có lối suy nghĩ hình thức". Chỉ có tìm được một loại đặt ở đại bộ phận xí nghiệp đều có thể hành chi hữu hiệu biện pháp tốt, mới là giải quyết vấn đề căn bản.

- Ừ, ý tưởng này khá...Cậu muốn người ta vào đầu tư thì phải cho người ta quyền lợi. Người ta cảm thấy có thể kiếm được tiền thì mới vào. Nhà tư bản họ khôn khéo lắm, không phải kẻ ngu xi gì đâu.

Thủ trưởng khẽ vuốt cằm, thừa nhận suy nghĩ của Vưu Lợi Dân.

Lần trước mấy người Ngũ A Công đến đại nội, giáp mặt báo cáo với thủ trưởng tối cao về sự phát triển của Ngạn Hoa, khiến thủ trưởng có ấn tượng đại khái, cũng biết cán bộ Ngạn Hoa đối diện với khốn cảnh, liền lên tiếng đúng lúc, bình ổn trận "phong ba" này.

Nhưng Ngạn Hoa đang thay đổi chế độdoanh nghiệp nhà nước như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu, có một số đặc điểm và kinh nghiệm giáo huấn, mấy người Ngũ A Công không rõ ràng lắm. Dù sao đều là các cụ 80~90 tuổi, làm sao biết được tình hình nội tại mới được?

Báo cáo của tổ điều tra sau đó, cũng đưa đến bàn của thủ trưởng, báo cáo khá rõ ràng. Nhưng chủ yếu là luận sự chứ chưa phân tích rõ nguyên nhân và "nguyên lý" của việc thay đổi chế độ doanh nghiệp này.

Tổ điều tra không phải tổ nghiên cứu khoa học!

Thế nên mới có lần triệu kiến này của thủ trưởng.

Rất rõ ràng, thủ trưởng muốn nắm cụ thể việc Ngạn Hoa tiến hành thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, đúng cả nước tất cả xí nghiệp quốc doanh và tập thể xí nghiệp thay đổi chế độ vòng hình, có hay không có chỉ đạo ý nghĩa.

Ném đá qua sông. Các người rốt cuộc đã đụng vào đá chưa?