Đi vào nhà khách Ôn Tuyền, Trần Hà thần sắc vẫn như thường, nhưng Hoàng Tử Hiên, Đỗ Song Ngư và lái xe nông trường thì lại mạnh mẽ bị nhà sự tráng lệ của đại sảnh nhà khách trấn trụ. Hoàng Tử Hiên dù sao cũng là Chủ tịch, còn có chút gặp qua quen mặt, nhưng Đỗ Song Ngư trong phút chốc thì trợn mắt há hốc mồm.
Không nghĩ tới chỉ có ở trên TV mới có thể nhìn thấy nhà khách xa hoa như vậy, hôm nay là chân chân thật thật gặp được.
Phạm Hồng Vũ lập tức đi đến trước quầy lễ tân, khiến phục vụ gọi điện thoại đến phòng của Lệnh Hòa Phồn.
So sánh với sự tráng lệ của nhà khách Ôn Tuyền nhân viên phục vụ thái độ thật sự không dám khen tặng. Cho tới bây giờ, lầu số một cũng không mở cửa bán ra bên ngoài, chỉ dành tiếp đãi cán bộ lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mà thôi.
Cho nên đối với yêu cầu của Chủ tịch huyện Phạm, nhân viên lễ tân cũng không chút nào để ý, cũng không đánh giá Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt đầy cảnh giác. Mấy vị này nhìn thế nào cũng đều khó có khả năng là cán bộ lãnh đạo cấp cao, cũng không giống là khách quý của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đặc biệt chiếu cố.
Phạm Hồng Vũ còn có chút bất đắc dĩ, chỉ phải lấy ra thẻ công tác của UBND tỉnh ra.
Đối với cái loại kinh tế có kế hoạch lưu lại, Chủ tịch huyện Phạm tạm thời cũng khó có thể thay đổi.
- A, anh….anh chính là Trưởng phòng Phạm? Rất xin lỗi……
Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy thẻ công tác của hắn, thái độ liền thay đổi 180°, liên thanh hướng hắn nói xin lỗi, rồi lập tức gọi điện thoại.
- Rất xin lỗi, Trưởng phòng Phạm, Lệnh tiên sinh đã sớm thông báo, khi nào anh đến thì gọi điện thoại cho anh ấy. Thật là ngượng ngùng…..
Nhân viên lễ tân liên thanh giải thích.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, cũng không so đo, lập tức đến chỗ ghế sa lon ngồi xuống, nói với đám người Đỗ Song Ngư còn đang sững sờ:
- Chủ tịch Hoàng, Song Ngư, đều ngồi đi, không cần đứng.
Chỉ trong chốc lát, Lệnh Hòa Phồn chân mang giày tay cùng Thang tiểu thư từ trên bậc thang đá cẩm thạch đi xuống, vừa thấy Phạm Hồng Vũ, lập tức giơ tay lên chào:
- Hồng Vũ, tới rất đúng giờ đấy.
Trần Hà hai hàng lông mày hơi dương lên.
Nghe cách gọi này, vị khách nhân Hongkong và Chủ tịch huyện Phạm quan hệ thật đúng là không tầm thường, trực tiếp kêu tên, rất thân thiết.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng thế, muốn tới gặp ông chủ lớn, không đúng giờ một chút cũng không được.
- Ha ha, cậu đúng là chỉ biết nói đùa.
Lệnh Hòa Phồn hiển nhiên tâm tình rất tốt, cười ha hả đi nhanh tới.
Hoá ra cô đã biết Phạm Hồng Vũ được điều nhiệm tân chức.
Lệnh Hòa Phồn đã cùng tứ tiểu thư Từ gia đính hôn, theo như Lệnh Hòa Phồn nói, không lâu sau sẽ cử hành hôn lễ. Tuy nhiên Thang tiểu thư vẫn ở lại công ty thương mại Phồn Thịnh làm thư ký cho Chủ tịch. Đối với quan hệ giữa cô và Lệnh Hòa Phồn, phỏng chừng Từ tứ tiểu thư cũng biết rõ, nhưng vẫn có thể dung nhịn được. Cũng không biết đây là "quy tắc ngầm" của nhà quyền quý Hongkong hay là nói Lệnh Hòa Phồn thủ đoạn hơn người.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, cùng Lệnh Hòa Phồn bắt tay. Lúc cùng với đám người Lý Xuân Vũ gặp mặt, bình thường đều là ôm, nhưng Lệnh Hòa Phồn dường như không thích ứng cái loại lễ tiết mang "hơi thở giang hồ" này, cho nên Phạm Hồng Vũ cũng không miễn cưỡng.
- Nào, Lệnh tổng, xin giới thiệu cho anh một chút mấy vị bằng hữu này.
Lập tức Phạm Hồng Vũ đem Trần Hà, Hoàng Tử Hiên, Đỗ Song Ngư giới cho Lệnh Hòa Phồn. Ngô Huy và hai vị lái xe cũng không ngoại lệ, Lệnh Hòa Phồn phong độ nho nhã, lễ độ cùng mọi người bắt tay hàn huyên.
Trần Hà không khỏi trong lòng thở dài.
Đây thật đúng là thiên ngoại hữu thiên (bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác), nhân ngoại hữu nhân (trên người còn có người). Cả đời dừng lại ở huyện Vân Hồ, chưa từng gặp qua nhân vật tinh anh phong lưu phóng khoáng, tự nhiên như vậy? Có vẻ hiện giờ Lệnh Hòa Phồn ở Hongkong được coi là thanh niên tuấn kiệt, tài đức rất nổi danh với sản nghiệp máy chơi game cầm tay. Quả thật có thể nói là tinh anh trong thương giới.
Đơn thuần diện mạo, Lệnh Hòa Phồn tất nhiên chưa nói tới "soái tuyệt Thiên hạ", mấu chốt là cái loại phong độ khí chất, khiến anh ta không giống người tầm thường.
Mấy vị khác, ngoại trừ Hoàng Tử Hiên, ở trước mặt Lệnh Hòa Phồn đều có chút câu nệ.
- Hồng Vũ, đi thôi, tiệc tối hẳn là đã chuẩn bị xong.
Hàn huyên đã xong, Lệnh Hòa Phồn mỉm cười có lời mời.
Lập tức mọi người dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hướng đến nhà ăn.
Lệnh Hòa Phồn đặt một phòng riêng sang trọng. Phạm Hồng Vũ mới nhậm chức Chủ tịch huyện, lần đầu tiên mang cấp dưới ở huyện đến gặp y, Lệnh Hòa Phồn tất nhiên muốn vì Phạm Hồng Vũ mà nở mày nở mặt.
Ở lâu trong thương trường, đây cũng chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi.
- Mời ngồi, mời ngồi!
Lệnh Hòa Phồn rất khách khí giơ tay mời khách.
Tất nhiên là Phạm Hồng Vũ ngồi ở vị trí chủ khách, Trần Hà cũng không khách khí, an vị ở bên cạnh Phạm Hồng Vũ, thuận tay sửa sang lại một chút cái chén nhỏ trước mặt hắn. Kỳ thật cái chén nhỏ bày đặt thật sự rất chỉnh tề, Trần Hà làm ra động tác này, chỉ có điều là theo bản năng, tỏ vẻ chính mình chuẩn bị vì lãnh đạo mà phục vụ.
Chỉ trong chốc lát rượu và thức ăn được mang lên, rất phong phú, xếp đầy cả bàn, sơn hào hải vị đều đủ, rượu cũng có vài loại, có rượu Mao Đài, rượu đỏ nhập khẩu, còn có rượu Champagne, theo như nhu cầu của từng người.
Lệnh Hòa Phồn đây là theo phong cách Âu Tây, không giống như quốc nội, ngoại trừ rượu trắng thì chính là bia. Nói ngắn lại không uống cũng phải uống, không để cho tiệc rượu không đủ trình độ nhiệt liệt.
Lệnh Hòa Phồn giơ chén rượu lên, cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch Hoàng, Chánh văn phòng Trần, các vị, nào chúng ta nâng ly, chúc Chủ tịch huyện Phạm kế hoạch lớn đại triển, bay xa vạn dặm!
Nếu Phạm Hồng Vũ dẫn theo trợ thủ đến, Lệnh Hòa Phồn thuật ngữ liền trở nên vô cùng chính thức.
Mọi người đứng dậy, cùng nhau cụng một ly.
Trần Hà liền vội vàng đẩy cho Phạm Hồng Vũ đĩa rau, súp, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của một Chánh văn phòng.
- Lệnh tổng, khu công nghiệp điện tử tiến triển thuận lợi chứ?
Rượu quá ba tuần, Phạm Hồng Vũ cười hỏi.
Tập đoàn Lệnh thị ở Hồng Châu xây dựng một khu công nghiệp điện tử lớn, đều do Lệnh Hòa Phồn tự mình phụ trách. Điện tử vốn cũng không phải nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của tập đoàn Lệnh thị. Lệnh Hòa Phồn ở thị trường trò chơi điện tử lấy được thành tích đáng kiêu ngạo, cải biến toàn bộ bố cục nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của tập đoàn Lệnh thị sau này. Máy chơi game cầm tay hai năm qua đã mang lại cho công ty thương mại Phồn Thịnh khoản lợi nhuận lớn, thậm chí còn vượt qua tổng lợi nhuận toàn bộ tập đoàn Lệnh thị hai năm qua. Đối mặt với thị trường triển vọng khổng lồ như vậy, tập đoàn Lệnh thị điều chỉnh kết cấu chiến lược cũng là chuyện đương nhiên. Khu công nghiệp điện tử đương nhiên là do Lệnh Hòa Phồn nắm giữ ấn soái.
Trên thực tế, Lệnh Hòa Phồn hiện tại đã là "Chưởng môn nhân" đời thứ hai của tập đoàn Lệnh thị, cùng anh em họ cạnh tranh toàn thắng.
Lệnh Hòa Phồn mỉm cười gật đầu, nói:
- Khá thuận lợi đấy, ở tỉnh thành phố đều ủng hộ thật lớn. Các loại thủ tục phê duyệt lớn đều bật đèn xanh. Phỏng chừng công trình kỳ thứ nhất cuối năm có thể làm xong đầu tư. Chủ tịch huyện Phạm, cậu tới cũng vừa lúc, cậu không tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm cậu. Chúng ta bàn bạc phương hướng phát triển của toàn bộ tập đoàn sau này. Nói thật, muốn sản xuất máy tính, lòng tôi hiện tại cũng không phải kiên định, cậu phải cho tôi một chút lòng tin mới được.
Lời vừa nói ra, Trần Hà Hoàng Tử Hiên lập tức đều mở to hai mắt nhìn.
Thật sự không nghĩ tới, Lệnh Hòa Phồn sẽ nói ra những lời này.
Nghe ý tứ trong lời nói, Lệnh tổng còn muốn mời Chủ tịch huyện Phạm chỉ giáo? Chủ tịch huyện Phạm không cho anh ta uống viên "thuốc an thần”, một khu công nghiệp điện tử to như vậy sẽ bị lạc phương hướng phát triển?
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Được, tối nay sẽ tâm sự, toàn bộ bố cục phát triển của tập đoàn sau này cần cẩn thận thương lượng một chút.
Lời này thì càng mạnh rồi, Chủ tịch huyện Phạm không ngờ lại nói ra những lời như vậy?
Mà xem bộ dạng của Lệnh Hòa Phồn, giống như thật sự yên lòng. Dường như có sự hứa hẹn này của Phạm Hồng Vũ, trong lòng liền đặc biệt kiên định hơn.
Tình trạng thần mã?
- Lệnh tổng, tôi lần này đến là hướng anh cầu viện đấy.
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu không biết nói như vậy là rất khách khí sao?
- Là như thế này, tôi cũng cần anh phái cho tôi một đội điều tra thị trường lại đây, chủ yếu là nhân tài trong tiêu thụ và quản lý xí nghiệp. Huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương đều gần hồ Thanh Sơn, thổ địa phì nhiêu, ngư nghiệp cũng khá phát đạt, từ xưa chính là đất lành. Vân Hồ và nông trường Triều Dương sau này trên con đường phát triển của mình, nhất định phải nhập gia tuỳ tục, vây quanh đất lành này.
- Bước đầu thiết tưởng của tôi là như vậy, nông sản và thuỷ sản sản xuất và tiêu thụ phải hình thành quy mô hóa, đi theo con đường tập đoàn hóa. Cái này cần phải tiến hành xâm nhập điều tra thị trường, cẩn thận phân tích một chút hướng đi của sản phẩm nông sản trên toàn tỉnh trước mắt và tương lai, tái chế định một quy hoạch phát triển phù hợp.
Lệnh Hòa Phồn gật đầu, vẻ mặt trở nên trở nên nghiêm túc, nói:
- Tôi hiểu rồi, cậu muốn phát triển con đường kinh doanh của công ty theo hướng tập đoàn?
- Đúng, là có chuyện như vậy. Tuy nhiên tập đoàn công ty này quy mô hơi lớn một chút.
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương cộng lại khoảng tám trăm ngàn người, nếu không tiến hành quy hoạch kín đáo, mù quáng mà tiến hành phát triển, thì chỉ sợ sẽ đi đường vòng.
Lệnh Hòa Phồn cũng cười, nói:
- Công ty này quy mô khá lớn đấy.
Phạm Hồng Vũ chính là Phạm Hồng Vũ, quả nhiên không để cho Lệnh Hòa Phồn thất vọng, làm càng lúc càng lớn. Trước kia ở thị trấn Phong Lâm, vẫn chỉ là xây dựng khu công nghiệp, hiện tại lại dựa theo phương thức kinh doanh tập đoàn công ty để phát triển kinh tế một huyện.
- Nhân viên đội điều tra có thể thích hợp nhiều một chút. Ngoại trừ làm điều tra, bọn họ còn có một nhiệm vụ rất trọng yếu, chính là giúp cho huyện chúng tôi và nông trường huấn luyện một số nhân tài tiếp thị. Đến lúc đó tôi sẽ an bài một số người thích hợp, phối hợp cùng đội này cùng nhau tiến hành điều tra thị trường. Sau khi điều tra có kết luận thì mở một lớp huấn luyện chuyên môn, làm một khóa huấn luyện thoát ly sản xuất ngắn hạn... Bất quá tôi nơi này phải nói rõ trước một chút, đội điều tra tới chỗ tôi, ăn cơm dừng chân xuất hành tôi sẽ quản. Tiền lương tôi mặc kệ, tôi hiện tại nghèo, trả không nổi một số tiền lớn như vậy.
Phạm Hồng Vũ nửa giỡn nửa nghiêm túc nói.
Cho dù Lệnh Hòa Phồn chỉ phái một đội mười người đến, ở huyện Vân Hồ một tháng, vậy cũng phải mất một hai trăm ngàn tiền lương, hơn nữa còn ăn ngủ đi lại, Chủ tịch huyện Phạm thật đúng là khó có thể gánh vác phí dụng này. Lại càng không cần phải nói mời một đội điều tra huấn luyện, trên lý luận còn phải trả phí giảng bài.
Lời nói này, Chủ tịch huyện Phạm cũng sẽ không nhắc tới.
Lệnh Hòa Phồn liền cười:
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu cũng thật keo kiệt đấy, so với nhà tư bản chúng tôi còn độc hơn.