Trong phòng khách quý nhà khách Ôn Tuyền, bốn người vây quanh một cái bàn trà.
Thang tiểu thư đang pha trà.
Một đại mỹ nữ thiên kiều bá mỵ ngồi cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ, mặc chiếc váy tím dài thật đẹp, mái tóc dài đen nhánh búi thành lọn, một viên ru bi đeo trước ngực phát ra thứ ánh sáng mộng ảo.
Đây là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Giám đốc điều hành của tập đoàn Thiên Ca Hongkong Triệu Ca.
Thang tiểu thư pha trà xong, Triệu Thục nhẹ nhàng rót vào trong một cái tách nhỏ, đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Tập đoàn Thiên Ca và tập đoàn Lệnh thị hợp tác với nhau, trong khu công nghiệp điện tử kia, tập đoàn Thiên Ca chiếm 40% cổ phần.
Đây không phải là phòng của Lệnh Hòa Phồn mà là phòng của Triệu Ca.
Lần này Triệu Ca và Lệnh Hòa Phồn cùng nhau đến hồng châu. Triệu Ca rất săn sóc cho Phạm Hồng Vũ. Bữa tiệc vừa rồi Triệu Ca không có tham dự. Hắn bây giờ là Chủ tịch huyện, Triệu Ca sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho hắn.
Đến Hongkong đã hơn hai năm, Triệu Ca không còn là Triệu Ca của ngày xưa nữa, sớm đã trở thành mỹ nhân đô thị chói mắt. Trong vô số ánh mắt của tinh anh thương giới, Triệu đổng là một nữ cường nhân. Hơn hai năm trước, công ty điện tử Thiên Ca bỗng nhiên được thành lập ở Hongkong, sau hơn một năm liền biến thành tập đoàn Thiên Ca với tài sản hơn trăm triệu.
Với tư cách là người sáng lập ra tập đoàn Thiên Ca, gần như không ai biết được Triệu Ca rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Cũng có người điều tra qua, nói Triệu Ca là đến từ một huyện hẻo lánh nhỏ của tỉnh Thanh Sơn, nhưng kết quả điều tra này lại bị đa số người cự tuyệt.
Điều này không có khả năng!
Thương giới có thể nhận thiên tài, nhưng không có khả năng nhận thần thoại.
Bất kỳ một công ty lớn quật khởi nào, đều hẳn phải có một quá trình hợp lý. Chẳng sợ quá trình này tạo ra kỳ tích, làm cho người ta không thể tin nổi, nhưng ít nhất có thể theo nguyên lý mà giải thích.
Triệu Ca nếu thật là đến từ một huyện nhỏ, chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi tạo được một tài sản hơn trăm triệu thì kết quả điều tra đó sẽ giải thích không thông. Cho nên rất nhiều người tình nguyện tin rằng, Triệu Ca nhất định là người nhà của một cán bộ cao cấp trong đại lục, chẳng qua là muốn giấu thân phận của mình, nên mới an bài một xuất thân ảo ở một huyện nhỏ Thanh Sơn, khiến tất cả những điều tra về cô đều đi vào ngõ cụt.
Những người có quyền thế ở nội địa, muốn an bài một thân phận giả, quả thật là dễ như trở bàn tay.
Triệu Ca tự nhiên sẽ không có bất luận một bình luận nào.
Cô không quan tâm thân phận của cô thay đổi như thế nào, nhưng tình cảm chân thành của cô đối với Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ thay đổi, cam tâm tình nguyện chịu đựng hết thảy. Mắt thấy Phạm Hồng Vũ trong thể chế như cá gặp nước, Triệu Ca lòng tràn đầy vui mừng.
Ở trong suy nghĩ của Triệu Ca, người đàn ông của cô nhất định sẽ đạt được địa vị mà người người mong ước.
Lệnh Hòa Phồn nâng tách trà lên nhấp một miếng, cười nói:
- Hồng Vũ, hiện tại có thể tranh thủ chút thời gian rồi.
Hoàng Tử Hiên, Trần Hà, Đỗ Song Ngư, Ngô Huy đều ở lại nhà khách Ôn Tuyền, vừa rồi đi tắm suối nước nóng, hiện tại tất cả đều trở về phòng nghỉ ngơi. Tất cả chi phí đều tính cho Lệnh Hòa Phồn Lệnh tổng. Toàn bộ tỉnh Thanh Sơn, thậm chí là toàn bộ Châu Á, chỉ sợ là tìm không thấy một Chủ tịch huyện hò hét hoành tráng như vậy, mời thương nhân Hongkong đến làm việc, lại còn bắt người ta bỏ tiền chiêu đãi.
Triệu Ca ánh mắt chăm chú nhìn vào Phạm Hồng Vũ.
Công trình thứ nhất của khu công nghiệp điện tử sắp đầu tư xong, sau này phát triển cùng với bố cục như thế nào, Triệu Ca và Lệnh Hòa Phồn rất quan tâm. Đương nhiên, một hạng mục đầu tư lớn như vậy, hai tập đoàn trước đó đã họp qua vô số cuộc hội nghị để thương thảo, không thể nào mù quáng đầu tư. Con đường đi sau này cũng sớm có định luận.
Nhưng Lệnh Hòa Phồn và Triệu Ca xem ra, mặc kệ là mọi người cùng nhau thương nghị bao nhiêu, cuối cùng cũng phải lắng nghe ý kiến của Phạm Hồng Vũ. Sự thật chứng minh, Phạm Hồng Vũ đối với thị trường quốc tế khả năng đoán trước là chưa bao giờ sai lầm. Chỉ cần dựa theo chỉ dẫn của hắn, vốn chẳng những kiếm được tiền mà còn kiếm được vô số, khiến cho người ta không tưởng tượng được.
Máy chơi game cầm tay Thiên Ca đã trở thành sản nghiệp kinh doanh máy chơi game kinh điển trên toàn cầu. Dựa theo bố cục của Phạm Hồng Vũ, máy chơi game Thiên Ca đã độc bá thị trường máy chơi game cầm tay trên toàn thế giới. Phát triển càng ngày càng thành công, tiền chảy vào tài khoản ngân hàng của Lệnh Hòa Phồn và Triệu Ca càng lúc càng nhiều.
Sau hơn hai năm, tài sản của hai công ty tăng trưởng hơn trăm lần.
Hạ Ngôn và Đóa Đóa ở bên Quỳnh Hải phát triển bất động sản cũng tăng lên rất nhanh chóng, nghe nói là tiền lời cũng tăng gấp trăm lần.
Lợi nhuận khổng lồ như vậy, trong ngành sản xuất truyền thống gần như là không có tiền lệ.
Hiện tại, quy mô khu công nghiệp điện tử Phồn Thịnh khổng lồ như thế, tương lai đi như thế nào, nếu không được Phạm Hồng Vũ chỉ dẫn thì mọi người trong lòng đều không thấu triệt.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Xét đến cùng, chỉ là một câu, tiểu hình hóa. Khéo léo một chút, lại khéo léo một chút, là xu thế chung của sản phẩm điện tử trong tương lai.
Khu công nghiệp điện tử tập đoàn Phồn Thịnh chủ yếu là sản xuất hai sản phẩm. Thứ nhất là máy tính, thứ hai là điện thoại di động.
Nói thật, sản xuất hai sản phẩm điện tử này, Thanh Sơn tuyệt đối không phải là căn cứ tốt nhất. Hoàn cảnh xấu rất rõ ràng. Tập đoàn Lệnh thị quyết định bỏ gần tìm xa, ở thành phố Hồng Châu ngụ lại, không vì cái gì khác, mà vì ba chữ Phạm Hồng Vũ. Tập đoàn Lệnh thị chú ý nhất chính là người hợp tác. Tập đoàn Thiên Ca ngụ lại ở Thanh Sơn thái độ vô cùng kiên quyết. Đây cũng chính là lý do Lệnh Thiên Thu và Lệnh Hòa Phồn thuyết phục được những đồng nghiệp khác.
Dù sao thì 40% tài chính là do tập đoàn Thiên Ca gánh vác.
Lệnh Hòa Phồn cười khổ một tiếng nói:
- Hồng Vũ, cậu không phải là không hiểu rồi không? Tôi biết tiểu hình hóa là xu thế chung của sản phẩm điện tử, nhưng muốn đạt được mục tiêu này thật sự không dễ dàng gì. Đối với kỹ thuật yêu cầu rất cao.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Hòa Phồn, tôi biết là yêu cầu kỹ thuật rất cao. Cho nên chúng ta phải dự toán ban đầu, khả năng còn phải sửa lại. Kỳ thật, sản xuất sản phẩm điện tử thì nhà xưởng không quan trọng. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, nhà xưởng thậm chí là không phải là thứ quan trọng nhất. Thành lập con đường tiêu thụ cũng không phải là trọng yếu nhất.
- Thế quan trọng nhất là cái gì?
Đang pha trà, Thang Mẫn hỏi một câu.
- Sản phẩm điện tử là lĩnh vực công nghệ cao, năng lực nghiên cứu phát triển sản phẩm mới quyết định sự sống còn của toàn bộ công ty. Cho nên, anh Phồn, Ca Nhi, tôi đề nghị, tinh lực của mọi người không cần đặt ở việc thiết kế thi công nhà xưởng, hoàn toàn có thể giao cho giám đốc đi làm. Tinh lực của mọi người nên dồn cho việc tổ chức và thành lập bộ môn nghiên cứu. Hai vị Chủ tịch, nhiệm vụ lớn nhất chính là đục khoét nền tảng. Tự thân xuất mã đi đục khoét nền tảng. Trong phạm vi toàn thế giới sưu tâm những sản phẩm nghiên cứu, phát triển nhân tài. Chỉ cần là nhân tài có giá trị thực sự thì mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng phải đào cho bằng được. Điểm này cam đoan công ty điện tử sẽ thịnh mãi không suy.
Phạm Hồng Vũ trong đầu lại nghĩ đến thương hiệu điện thoại di động quả táo cắn dở Apple nổi tiếng trên toàn thế giới. Ưu thế lớn nhất của sản phẩm này chính là phần mềm tiên tiến. Tính năng mạnh mẽ của nó gần như nuốt hết tất cả mọi thứ, ngay cả âm nhạc là thứ không liên quan cũng có thể được Apple cho vào trong chiếc điện thoại di động. Công ty chế tác âm nhạc và đĩa nhạc phải hợp tác với Apple, trở thành nơi cung ứng nguồn cho hãng.
Đảm bảo ưu thế của phần mềm sản phẩm điện tử, năng lực nghiên cứu phát triển kỹ thuật của công ty, chính là thứ duy nhất có thể trông cậy vào.
Triệu Ca nhẹ giọng nói:
- Nếu như thế thì máy trò chơi của chúng ta chủ yếu là phần mềm tiên tiến hơn so với những công ty khác. Nhất là Tetris…
Lệnh Hòa Phồn cũng gật đầu. Có liên quan đến tranh đoạt bản quyền Tetris, là hắn tự mình thao tác. Đoạt trước người Nhật Bản, thu mua bản quyền vào trong tay mình, Nintendo vì vậy mà chiến bại, không còn có cơ hội xoay người.
- Được, vậy để tôi đi đục khoét nền tảng.
Phạm Hồng Vũ liếc nhìn Triệu Ca một cá, Triệu Ca liền cười nói:
- Lần trước đi Mỹ em đã đàm phán với một tập thể. Sau khi chúng ta làm xong công tác xây dựng thì bọn họ sẽ sang.
Lệnh Hòa Phồn kinh ngạc nói:
-Ca Nhi, hóa ra là em đã sớm hành động.
- Đúng vậy, tháng ba khi em đến Mỹ, Đan Vũ đã nói với em nên chú ý phương diện nhân tài về nghiên cứu phát triển kỹ thuật sản phẩm điện tử. Nói thật, hiện tại nếu nói đến quốc gia Âu Mỹ đục khoét nền tảng thì vấn đề lớn nhất không phải là ở giá cả mà là ở chỗ tìm kiếm. Chỉ cần tìm người thích hợp chứ không cần quan tâm giá cả.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Hiện tại, toàn bộ sản nghiệp internet, ở toàn cầu cũng chỉ vừa mới khởi bước. Trên cơ bản còn có rất ít người ý thức được tầm quan trọng của việc phát triển nhân tài phần mềm. Thiên Lý mã đã có nhưng Bá Nhạc lại không có.
Lệnh Hòa Phồn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ở Mỹ tìm được nhân tài có hay không nên để lại bên đó. Chúng ta có thể thành lập một công ty tại Mỹ, khiến cho bọn họ phát triển phần mềm, thành quả nhập vào công ty là được. Nước Mỹ dù sao không phải quốc nội có thể sánh bằng. Những tài liệu có liên quan tương đối tìm dễ dàng, càng thêm có kết quả nghiên cứu nhanh chóng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Hòa Phồn, anh đây là suy tính thương nghiệp hóa quá. Nhưng anh đừng quên, quốc gia Âu Mĩ đối với chúng ta luôn che giấu kỹ thuật. Hiện tại bất hiển sơn, bất lộ thủ, bọn họ còn chưa cảnh giác, nhưng một khi sản phẩm của chúng ta bắt đầu đưa ra thị trường, có được thành tích tốt thì bọn họ sẽ không chịu ngồi yên đâu. Đừng tưởng rằng nước Mỹ có bao nhiêu dân chủ, đối với việc phong tỏa kỹ thuật đối với chúng ta cho đến nay vẫn chưa có thả lỏng. Tôi thấy vẫn là nên đem nhân tài trực tiếp đào về đây, còn có thể làm giáo sư, huấn luyện cho chúng ta một loạt con người mới. Cho nên, ngoại trừ đục khoét nền tảng, hai vị Chủ tịch còn phải toàn lực bồi dưỡng nhân tài kỹ thuật cho riêng mình. Trong lĩnh vực điện tử, bồi dưỡng nhân tài là giai đoạn hoàng kim nhất. Tất cả mọi người vừa mới khởi bước, không giống như công nghiệp truyền thống có sự chênh lệch lớn như vậy.
Hiện tại tất cả mọi người trên cơn bản đều đứng cùng một hàng, ai chạy trước thì người đó chiếm cứ tiên cơ. Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, Liên Xô liều mạng lục soát của cải hữu hình của nước Đức. Toàn bộ nhà xưởng đều chở về Liên Xô. Còn nước Mỹ thì liều mạng lục soát nhân tài kỹ thuật của nước Đức. Qua mấy thập niên, sự chênh lệch đã trở nên vô cùng rõ ràng.