Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 652: Tình thế không được lạc quan



Trong lúc này, Chủ tịch huyện Phạm cũng không nói thêm câu nào, chỉ dặn dò:

- Chú ý an toàn!

Bành Na liền gật đầu không ngừng, ánh mắt nhìn gương mặt đầy nước mưa của Phạm Hồng Vũ, hết sức che giấu tình cảm của mình.

- Chủ tịch huyện Phạm, tình huống chống lũ của huyện như thế nào rồi?

Lịch sự nói chuyện với Bành Na và Phạm Hồng Vũ vài câu, Hạ Vân mở miệng hỏi.

Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:

- Trưởng ban Hạ, trước mắt thì những xã thị trấn khác tình huống vẫn tương đối ổn định. Nông trường Triều Dương cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng con đê chống lũ của thị trấn Lô Hoa lại đáng quan tâm nhất. Hiện tại xem ra rất không lạc quan rồi.

- Tại sao lại như thế?

Hạ Vân và Lục Cửu không kìm nổi, đồng thời hỏi.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Một đoạn đê trong thị trấn thì còn tạm ổn. Đồng chí Ngụy Thanh Bình nói cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng khu quản lý Tây Dũng và khu quản lý Giang Kiều đoạn đê phòng hộ nhiều năm rồi không được tu sửa, khắp nơi đều là lỗ thủng lớn. Hiện tại phía trước là thôn Kiều Đầu, đã xuất hiện tình trạng tràn nước. Tôi đang chuẩn bị cho quần chúng sơ tán.

Hạ Vân giật mình kinh hãi, hai hàng lông mày cau lại, nói:

- Nói như vậy thì rất nguy hiểm rồi.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Cũng không thể trăm phần trăm khẳng định là chịu không được, nhưng nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị. Trước tiên đem thôn dân sơ tán, chuyển dời đến chỗ an toàn. Như vậy sẽ không còn lo lắng nhiều nữa.

- Ừ, phòng ngừa chu đáo là đúng. Đi thôi, chúng ta đến thôn Kiều Đầu.

Hạ Vân mặc dù là nữ đồng chí, nhưng cũng là người có tính cách vô cùng quyết đoán.

- Vâng, Trưởng ban Hạ, Bí thư Lục, xin mời.

Phạm Hồng Vũ vẫn duy trì lễ tiết, không có lạnh nhạt với Lục Cửu.

Lập tưc một đám vây quanh Hạ Vân và Lục Cửu, một lần nữa lên xe chạy về phía trước.

Hạ Vân và Lục Cửu ngồi ở xe việt dã đầu tiên. Phạm Hồng Vũ thì ngồi xe việt dã của tòa soạn báo. Tòa soạn báo tổng cộng có ba người đến, hai phóng viên và một lái xe.

Phóng viên Nhan và Phạm Hồng Vũ cũng coi như là người quen. Sau khi chào hỏi Phạm Hồng Vũ thì ngồi ở ghế lái phụ, mở máy ảnh ra chụp tình hình ven đường.

Ghế lái phụ tầm nhìn rất tốt.

Phạm Hồng Vũ và Bành Na ngồi ở phía sau.

Trong xe, Bành Na tháo khăn trùm đầu xuống, tóc đã bị ướt, không biết là do mưa hay là mồ hôi, hướng Phạm Hồng Vũ tự nhiên cười nói:

- Anh, anh gầy hơn trước đấy.

Trong mắt tràn đầy sự đau lòng.

Liên tiếp mười ngày qua, Phạm Hồng Vũ đều di chuyển liên tục, quả thật ốm đi không ít. Cũng may hắn còn trẻ, đổi lại là cán bộ lớn tuổi, thật là không thể liều mạng như hắn. Đương nhiên, phỏng chừng cũng sẽ có không ít lãnh đạo và cán bộ giống như hắn.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Không có việc gì đâu.

Bành Na lấy cái khăn từ trong túi đưa cho hắn:

- Mau lau mồ hôi đi!

Phóng viên Bành cũng là trang bị “chiến đấu hạng nặng”, áo phông đen ngắn tay, chiếc quần thể thao rộng thùng thình.

- Anh, em vừa rồi có đến thị trấn Lô Hoa phỏng vấn một số chuyên gia Hongkong.

Bành Na nói.

Khi Phạm Hồng Vũ còn đảm nhiệm chức thư ký Chủ tịch tỉnh, từng vì Bành Na mà tới tòa soạn báo, làm ầm ĩ với Hầu Vĩnh Kiện và Trịnh Mỹ Đường. Những đồng nghiệp ở báo tỉnh ai cũng nghe qua chuyện này, đối với quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Bành Na suy đoán đủ thứ. Nhưng căn bản đều có một điểm giống nhau. Phạm Hồng Vũ và Bành Na tuyệt đối không phải quan hệ bạn bè bình thường.

Ngay trước mặt đồng nghiệp, Bành Na thoải mái gọi Phạm Hồng Vũ là “anh”, cũng không kiêng dè.

Mọi người đã biết rồi, nếu mình còn né tránh thì chẳng khác gì mình làm kiêu.

Hơn nữa, cho tới bây giờ, quan hệ giữa hai người quả thật rất thuần khiết.

- Không nghĩ tới bọn họ đều tham gia tuyến đầu chống lũ. Thật sự là một đề tài hay đây.

Phóng viên Nhan đang ngồi đằng trước quay đầu lại nói:

- Vâng, những chuyên gia Hongkong này nhìn qua thì nhã nhặn, đeo mắt kính, giống như là sống rất nghiêm túc, nhưng cuối cùng là vén ống quần lên như một người nông dân. Haha, tôi cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy qua chuyên gia Hongkong như vậy.

Tập đoàn Lệnh thị tạo dựng khu công nghiệp điện tử ở Hồng Châu, báo tỉnh cũng đã từng đi phỏng vấn, đối với sự đẹp đẽ của người Hongkong đã khắc sâu vào ấn tượng của phóng viên. Lúc ở thị trấn Lô Hoa nhìn thấy các vị chuyên gia Hongkong, hình ảnh liền khác biệt hắn, tất nhiên là cảm thấy ngạc nhiên.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Đám người giáo sư Đổng là phần tử tri thức chân chính, tiếp nhận nền giáo dục vô cùng tốt, nên nhân phẩm của họ là không có gì bàn cãi.

- Đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy. Đó là một đề tài hay đây. Chuyên gia Hongkong trực tiếp cùng người dân chống lũ.

Bành Na nói xong, có chút ít hưng phấn.

Từ lúc “Diễn đàn thời sự” đăng bài văn của đồng chí mỗ mỗ, Bành Na vẫn suy nghĩ tìm biện pháp giúp đỡ một phen. Chuyện chính trị thì cô không hiểu lắm, nên không thể giúp. Tuy nhiên, chuyện về truyền thông thì chính là chuyên môn của cô. Trơ mắt nhìn người khác hại Phạm Hồng Vũ, Bành Na tuyệt đối không cam lòng.

Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng đã phân phó, không cho cô lẫn vào, tất nhiên là sợ liên lụy đến cô. Phạm Hồng Vũ từ đầu đến cuối đều rất chiều chuộng Bành Na. Bành Na hiện tại đã tìm được cách phi chính trị để giúp đỡ, nên lập tức hưng phấn hẳn lên.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.

Đứng ở góc độ phóng viên, Bành Na viết bài rất tốt. Không dính đến tranh luận họ gì, chỉ là luận sự đưa tin các chuyên gia Hongkong ở huyện Vân Hồ tham gia công tác chống lũ, phát huy mạnh mẽ tinh thần quốc tế, mặc cho ai cũng tìm không ra tật xấu, càng thêm không bắt được nhược điểm.

Bất kể thế nào, mọi người tham gia công tác chống lũ cứu nguy đều không thể nói là sai lầm.

- Phải đặt chuyện chống lũ cứu nguy lên hàng đầu.

Phạm Hồng Vũ dặn dò thêm một câu.

Bành Na khác với Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn là Bí thư Địa ủy, chỉ thông qua báo tỉnh để phát biểu quan điểm và cái nhìn của mình. Đồng thời còn phải trải qua Ban Tuyên giáo tỉnh ủy đồng ý. Nếu có vấn đề thì phiền toái của Hầu Vĩnh Kiện sẽ không lớn. Nhưng Bành Na thì không giống với. Cô là phóng viên của tòa soạn, nếu bên trong tin tức chống lũ mà trộn lẫn thông tin, trộn lẫn nội dung chính trị thì Hầu Vĩnh Kiện nhất định phải gánh vác trách nhiệm xét duyệt và trách nhiệm lãnh đạo.

Đối với Bành Na cũng chẳng có ưu đãi gì.

Phóng viên tin tức cần phải tận khả năng duy trì tính khách quan và độc lập khi phỏng vấn đưa tin, không thể lẫn lộn quá nhiều.

Điều này là đạo đức nghề nghiệp cơ bản cần phải tuân thủ.

- Vâng, tôi sẽ chú ý.

Bành Na ngoan ngoãn gật đầu, nhìn qua rất là vui vẻ.

Có thể ngồi cùng một chiếc xe với Phạm Hồng Vũ, ngửi được hơi thở đàn ông của hắn, trái tim của Bành Na như đập loạn lên, vui không tả nổi.

Khu quản lý Tây Dũng cách thôn Kiều Đầu không xa. Mặc dù trời mưa rất to, tình hình giao thông không ổn, nhưng vài phút sau, chiếc xe đã đến con đê thôn Kiều Đầu.

Đoạn đê này cũng dùng làm đường quốc lộ, khá rộng, có thể chứa song song hai chiếc xe tải.

Một bên đê là nước lũ địc ngàu, Một bên là thôn Kiều Đầu. Tất cả đều bị nước mưa chê khuất, nhìn không rõ ràng.

Ngay đầu con đê đã tụ tập đội viên cứu hộ, so với khu quản lý Tây Dũng thì còn nhiều hơn. Một vị Phó bí thư thị trấn Lô Hoa tự mình chỉ huy dân binh và trai tráng trong thôn, dùng bao tải và hòn đá để gia cố đê.

Máy móc thiết bị ít thì chủ yếu dựa vào tác nghiệp.

Đầu thập niên 90, các huyện thị, điều kiện kinh tế phổ biến chính là dạng này. Kinh tế cá thể vừa vặn khởi bước, bất kể là nhà nước hay là tư nhân đều không mua nổi những thiết bị lớn.

Một bên con đê chỉ có một máy xúc lớn và hai máy ủi đất nhỏ.

Phó bí thư Đảng ủy thị trấn chợt nhìn thấy một đoàn lãnh đạo huyện và thành phố thì liền giật mình kinh hãi, vội chạy bộ ra đón, nhất nhất vấn an các lãnh đạo.

- Lão Khang, tình huống như thế nào?

Không đợi lãnh đạo huyện và thành phố mở miệng, Chu Tử Kỳ đã lên tiếng hỏi.

Phó bí thư Khang thở hổn hển nói:

- Bí thư Chu, tình huống không được lạc quan. Nước tràn ra càng ngày càng nhiều, có hơn mười chỗ đã rất rõ ràng.

Mặc dù đối mặt với lãnh đạo chủ chốt của huyện và thành phố, Bí thư Khang cũng chỉ biết ăn ngay nói thật. Lúc này không thể nói chỉ có chuyện tốt mà không có chuyện xấu. Nếu chẳng may xảy ra vấn đề, thì y nhất định phải là người chịu trách nhiệm. Như thế thì làm sao mà gánh nổi?

- Dẫn chúng tôi đi nhìn xem một chút.

Hạ Vân trầm giọng nói.

- Vâng, Trưởng ban Hạ, Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, mời đi theo tôi.

Bí thư Khang không nói hai lời, dẫn các vị lãnh đạo bước lên con đê.

Con đê cũng không quá dài, ước chừng 1000m. Một bên đê thỉnh thoảng lại có dòng nước đục ngầu trào ra, còn có chỗ lỗ thủng không hề nhỏ.

Hạ Vân hai hàng lông mày cau lại, chuyển hướng sang Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ nói:

- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, tình huống này quả thật không thể lạc quan. Qua mấy giờ nữa là lũ sẽ đến, hiện tại nhất định phải áp dụng biện pháp thi thố.

Lục Cửu nhìn Phạm Hồng Vũ nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, ý của cậu như thế nào?

Kỳ thật Lục Cửu thời gian công tác ở hồ khu so với Phạm Hồng Vũ thì dài hơn nhiều, nhưng giờ phút này lại không chịu ra quyết định. Trên danh nghĩa là tôn trọng Phạm Hồng Vũ, nhưng trên thực tế mà không muốn gánh trách nhiệm.

Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ lúc này cũng không có ý định trốn tránh trách nhiệm:

- Ý kiến của tôi chủ yếu có hai vấn đề. Thứ nhất, lập tức so tán tất cả các thôn dân. Nồi niêu xoong chảo tất cả đều bỏ lại, lui là việc chính. Súc vật lớn cũng có thể bỏ lại. Mình còn sống thì còn làm ra được. Thứ hai, Bí thư Chu, Bí thư Khang, lập tức trở về thị trấn, chuẩn bị một số lượng gỗ và ống tuýp rỗng ruột, càng nhiều càng tốt.

Bành Na vừa ghi chép lời nói của Phạm Hồng Vũ, không kìm nổi hỏi:

- Chủ tịch huyện Phạm, gỗ và ống tuýp rỗng ruột dùng để làm cái gì?

- Nếu phát sinh tình trạng tràn nước quá mạnh, chứng tỏ bên trong đê đã là vô ích rồi. Chỉ cần bên cạnh gia cố, chúng ta đem mười mấy cái giá, cột lên mười mấy bao tải, dùng máy xúc chắn lại những lỗ thủng, chứ những hòn đá nhỏ, bao cát nhỏ là chắn không được đâu.

Bành Na liên tục gật đầu, viết nhanh lại những gì Phạm Hồng Vũ nói.

Ở trong mưa có thể ghi chép cũng coi như là bản lĩnh cứng rắn của một phóng viên tin tức.