Quyền Thần

Chương 887: Kiếm trận “Hoa mai nở”



Thân hình Bố Tốc Cam hơi thấp, nhưng mà lúc tay y cầm cây roi đen, toàn thân liền phát xuất một loại uy thế vô hình, bầu không khí bốn phía quanh y, dường như trong thời gian ngắn đã đông cứng lại. 13 kiếm thủ giơ tay lên, kiếm chỉ về Bố Tốc Cam, nghe một tiếng "bố", thân hình của 13 kiếm thủ gần như tản ra cùng một lúc, thân ảnh như yêu ma, trong khi chớp hiện, đã giống như quỷ mị hình thành hai vòng tròn bao vây bốn phía Bố Tốc Cam, trong 6 ngoài 7, cũng không đứng yên một chỗ, vòng tròn bên trong chuyển động từ trái qua phải, vòng tròn bên ngoài lại theo hướng trái mà chuyển động, kiếm quang trong tay ổn định mà băng lãnh, hai vòng tròn xoay xung quanh, áo choàng khẽ động, sự linh động của 13 kiếm thủ giống như một đóa hoa màu đen đang đúng kỳ nở rộ, còn Bố Tốc Cam thì như một cái nhụy hoa trong đó. Bố Tốc Cam như một tảng đá đứng thẳng, thân hình không nhúc nhích tí nào, nhưng cặp mắt của y thì nhìn chăm chú vào chuyển động cực kỳ sắc bén của kiếm thủ. Đây là kiếm trận. 13 kiếm thủ, mỗi người đều có kiếm thuật hùng mạnh, mà kiếm trận do 13 vị kiếm thủ hùng mạnh tạo thành, đương nhiên sẽ cực kỳ khủng bố, tuy rằng thân là một trong Thập phương danh tướng, lại ở vào thời điểm đỉnh cao của võ đạo, nhưng Bố Tốc Cam cũng không dám xem thường kiếm trận này. Thế gian lúc này, cao thủ dùng kiếm cũng không nhiều, lại có thể tạo nên kiếm trận hùng mạnh thì lại càng ít. Trời tối, không khí lạnh lẽo, bỗng nghe một tiếng "đột", liền thấy 6 kiếm thủ vòng trong cùng lúc đâm trường kiếm ra, sắc bén vô cùng, 6 đạo hào quang, đâm thẳng về phía người Bố Tốc Cam. Lúc hàn kiếm ra tay, thân thể Bố Tốc Cam cũng đã động. Hai chân y đạp trên mặt đất thật mạnh, cả người giống như một con hùng ưng bay lên, 6 thanh kiếm cùng xé gió lao tới, tạo thành hình dạng như hoa mai, mà Bố Tốc Cam cũng đã bay vọt lên không, roi dài xuất thủ, nhắm thẳng yết hầu của một tên kiếm thủ xoắn lấy. Trong nháy mắt Bố Tốc Cam nhảy lên, một tiếng "tật", 7 tên kiếm thủ từ vòng ngoài cùng tiến lên phía trước, từ khe hở giao nhau giữa đồng bọn ở vòng trong mà tiến nhập vào, cổ kiếm đâm ra hư không... Tiêu quản gia mặt nghiêm nghị, còn 6 tên Ảnh Tử Vệ lúc này đều đã cầm đao hộ vệ bên cạnh Thái sư.

- Thái sư, phải rời khỏi chỗ này thôi.

Tiêu quản gia trầm giọng nói:

- Quay lại đường cũ.

Tiêu thái sư nhìn Bố Tốc Cam bị bao phủ bên trong một trận kiếm quang, sắc mặt khó coi lạ thường, lão ta cũng không nhìn Tiêu quản gia, chỉ thản nhiên nói:

- Trừ khi đánh bại Bố Tốc Cam, nếu không... lão phu hôm nay không có con đường nào khác.

Tiêu quản gia chau mày, ánh mắt của y hướng về con đường vừa tới, chỉ thấy không biết từ khi nào, trên đường phía sau xe ngựa, không ngờ đã xuất hiện một đội kỵ binh, xếp một hàng, đang đứng yên ở xa xa, cũng không đi về hướng bên này, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn thấy trong tay bọn họ đang nắm đao. Tiêu quản gia trong lòng căng thẳng. Y biết rằng, hôm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều, đối phương đã định chặn đánh tại đây, nhất định đã có chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, đường rút lui sớm đã bị bọn họ phá hỏng rồi. đúng như lời Thái sư nói, trừ khi 13 kiếm thủ đánh bại Bố Tốc Cam, Bố Tốc Cam là sát chiêu kinh khủng nhất, chỉ cần có thể đánh chết Bố Tốc Cam, như vậy những kẻ ám sát khác ở trước mặt 13 kiếm thủ, căn bản sẽ không hình thành sự uy hiếp thực sự. Nói cách khác, hôm nay nếu muốn biến nguy thành an thì chỉ có một con đường đó là giết chết Bố Tốc Cam mà thôi. Nhưng mà Bố Tốc Cam là cao thủ võ đạo hiếm gặp trong thiên hạ, 13 kiếm thủ tất nhiên là sát khí cực mạnh do chính tay Tiêu Hoài Ngọc đào tạo ra, nhưng đối diện với Bố Tốc Cam, có thật là có khả năng giết chết danh tướng của Phong quốc không? Kiếm quang của 13 kiếm thủ như lụa, đã tạo thành một tấm lưới kiếm lớn mạnh, không một kẽ hở, gần như bao phủ hoàn toàn Bố Tốc Cam ở bên trong kiếm quang, nhưng roi đen của Bố Tốc Cam lại tung hoành ngang dọc, giống như một cái kén nhộng màu đen dày hơn một tầng, còn Bố Tốc Cam thì được kén nhộng bảo vệ, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể xuyên thấu cái kén màu đen được. Thần sắc Tiêu thái sư ngưng trọng nhìn vào trận chiến hiếm gặp trước mắt kia. Bản thân lão cũng là người luyện võ, trận chiến trước mắt tuy rằng điện quang hỏa thạch biến đổi trong chớp mắt, nhưng lão ta cũng có thể nhìn ra được sự hung hiểm ở bên trong. Uy lực mà 13 kiếm thủ tạo ra quả thật đã khiến cho Tiêu thái sư rất vui mừng, 13 kiếm thủ này, từ rất nhiều năm trước do Tiêu Hoài Ngọc tự tay dạy dỗ, trở thành lực lượng ngầm hùng mạnh nhất của Tiêu gia. Nhưng nhiệm vụ của 13 kiếm thủ chỉ có một, đó là làm theo chỉ thị của Tiêu Hoài Ngọc, cũng không hề dấn thân vào những trò giết người lén lút, bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt vài nhân vật chủ yếu của Tiêu gia. Ví dụ như Tiêu Hoài Kim, Tiêu Đồng Quang, Tiêu Vạn Trường, tất nhiên cũng có trụ cột của Tiêu gia Tiêu thái sư. 13 kiếm thủ phân tán đi khắp nơi, ngoại trừ 5 tên kiếm thủ quanh năm đi theo âm thầm bảo vệ Tiêu thái sư ra, còn 8 tên còn lại thì được phái cho vài người khác, có kiếm thủ dũng mãnh cộng thêm một đám Ảnh Tử Vệ, đủ để cho vài vị nhân vật quan trọng của Tiêu gia ung dung đối mặt với bất cứ sự ám sát mờ ám nào. Mà rất nhiều năm qua, cũng giống như thủ lĩnh của các thế gia khác, số vụ ám sát bí mật mà thủ lĩnh của Tiêu gia phải chịu cũng không phải là ít, nhưng mà vẫn chưa một lần thành công, 13 tên kiếm thủ tuân theo chỉ thị của Tiêu Hoài Ngọc không chủ động bí mật đi giết người, nhưng thích khách bí mật chết trong tay bọn họ tuyệt không phải số ít. Cho đến nay, Tiêu gia đều cho rằng 13 kiếm thủ là một trong tác phẩm xuất chúng của Tiêu Hoài Ngọc. Lần này để về quê an toàn, lần đầu tiên 13 kiếm thủ tập hợp lại với nhau, hộ tống Tiêu Thái sư về quê hương, mà Tiêu thái sư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy uy lực hùng mạnh của kiếm trận do 13 kiếm thủ tạo thành. Kiếm trận này, Tiêu thái sư biết một cái tên rất hay: Hoa mai nở. Hoa mai nở hết, đầu người rơi rụng! Hôm nay 13 kiếm thủ bày ra trận hoa mai nở, nếu người bị vùi trong đó là người khác, thậm chí là chính Tiêu thái sư, đều chỉ trong nháy mắt sẽ chết dưới kiếm quang sắc bén của 13 kiếm thủ. Nhưng Bố Tốc Cam lại ở trong kiếm quang, chống đỡ rất lâu, không một vết thương. Chiếc roi dài màu đen kia ở trong tay y, giống như ẩn chứa sức mạnh vô tận, cũng tràn đầy linh tính, ở trong kiếm quang chói lọi, hình thành một ranh giới mạnh mẽ, đủ để bảo vệ chủ nhân của nó. Hai tròng mắt Tiêu quản gia u ám. Y đi theo Tiêu Thái sư mấy chục năm, vẫn luôn bí mật quản lý Ảnh Tử Vệ, trên người luôn có một mùi tử âm hàn, mà nguyên tắc y theo đuổi, đó là một câu châm ngôn hắc ám, vì tiêu diệt kẻ thù, có thể không từ thủ đoạn nào. Y cũng muốn tìm một cơ hội ra tay đánh lén, giết chết Bố Tốc Cam dưới tay mình, nhưng mà ở trong kiếm trận của 13 kiếm thủ, y lại không thấy một tí khoảng không nào để y có thể nhúng tay vào được. 13 kiếm thủ công, Bố Tốc Cam thủ, thời gian cứ thế trôi qua. Rất lâu sau, từ trong đám người thoắt ẩn hiện đó, đột nhiên có một bóng người bay ra, đó là một tên kiếm thủ, sau khi rơi xuống đất, cũng không hề động đậy, nhưng mà mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc tên kiếm thủ này từ trong đám người bay ra thì đã chết rồi. Thần sắc Tiêu thái sư ngày càng khó coi. Lúc tên kiếm thủ đầu tiên bay ra chưa được bao lâu, tên thứ hai lại bay ra, ngay sau đó là ba tên rồi bốn tên... nối tiếp nhau, 13 kiếm thủ đã có 7 tên từ trong đám người bay ra ngoài, tất cả đều đã chết. Tiêu quản gia và 6 tên Ảnh Tử Vệ đều kinh hãi vô cùng. Chỉ trong chốc lát, trong mắt bọn họ, 13 kiếm thủ dường như chiếm thế thượng phong, còn Bố Tốc Cam bị vây khốn ở giữa, chỉ cần sơ sẩy là có thể bỏ mạng dưới cổ kiếm của kiếm thủ. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tình thế đột nhiên có biến chuyển, 13 kiếm thủ liền giống như hoa mai héo tàn, từng mảnh từng mảnh từ trên hoa mai rơi xuống, kiếm trận "hoa mai nở" hùng mạnh, dưới chiếc roi đen của Bố Tốc Cam, đã sụp đổ tan tành. Tiêu thái sư nhắm mắt lại, lắc đầu thở dài:

- Quả nhiên... cái gọi là võ đạo Thập phương danh tướng thật sự... như quái vật là có tồn tại. Nam Xà Bố Tốc Cam, quả nhiên danh bất hư truyền.

Mặt của lão ta, dường như trong chớp mắt đã già thêm vài tuổi, không hề có thần thái, một luồng hơi thở khi đến bước đường cùng tự nhiên nảy sinh. Lúc tên kiếm thủ đầu tiên từ trong kiếm trận bay ra, Tiêu thái sư đã biết là không có khả năng giết chết Bố Tốc Cam. Bố Tốc Cam trì hoãn chưa động thủ, chẳng qua là đang chờ cơ hội, chờ 13 kiếm thủ lộ ra sơ hở. Rất rõ ràng là cuối cùng y đã đợi được. đối với cao thủ võ đạo như thế này mà nói, người thường nghĩ rằng không phải sơ hở nhưng trong mắt bọn họ thì sơ hở cũng đã đủ để biến đổi cục diện của một trận chiến. Xác chết đầy đất. 13 kiếm thủ, cuối cùng đều ngã xuống dưới tay của Bố Tốc Cam, còn Bố Tốc Cam đang đứng giữa đống thi thể đó, cầm chiếc roi đen, sắc mặt so với lúc trước, có vẻ như hơi nhợt nhạt. Lúc này mọi người mới nhìn thấy, ngực trái của Bố Tốc Cam bị đâm một kiếm rất sâu, máu tươi vẫn còn theo miệng kiếm kia chảy ra. Tinh thần Tiêu quản gia lập tức rung lên. Miệng vết thương, hình như ngay vị trí tim, chẳng lẽ trước khi 13 kiếm thủ chết, đã đâm Bố Tốc Cam một kiếm chí mạng? Bố Tốc Cam cúi đầu, nhìn vào ngực mình, khẽ thở dài một hơi, lập tức ngẩng đầu chăm chú nhìn Tiêu thái sư, chậm rãi nói:

- 13 tên thủ hạ này của lão tiên sinh khiến mỗ vô cùng khâm phục, không biết 13 người này là do người phương nào huấn luyện?

Tiêu thái sư thản nhiên nói:

- Là Tiêu Hoài Ngọc, con trai của lão phu.

Bố Tốc Cam thở dài nói:

- Chung quy thì ta vẫn thua kém Tiêu Hoài Ngọc, kiếm thủ mà hắn huấn luyện ra, đều buộc ta phải tự làm bị thương mình để tìm sơ hở, nếu là ta và Tiêu Hoài Ngọc đối mặt quyết chiến, thật không phải là đối thủ của hắn.

Dừng một chút, nói:

- Kiếm trận này biến hóa khôn lường, ta trước sau không thể tìm ra sơ hở, chỉ có thể cố ý tự lộ sơ hở, để bọn họ đâm trúng một kiếm này, mới có thể có cơ hội đánh vỡ kiếm trận. Chiêu này của ta, chỉ sơ sẩy một tí là ta phải chết dưới kiếm của bọn họ.

Tiêu quản gia lúc này mới hiểu, nhát kiếm này, chỉ là vì Bố Tốc Cam muốn đánh vỡ kiếm trận mà cố ý để kiếm thủ đâm trúng, lập tức nhân cơ hội giết chết một người, phá vỡ được kiếm trận. Chỗ kiếm đâm trúng đó cũng không trúng tim của Bố Tốc Cam. Bố Tốc Cam chậm rãi bước tới, đến nhìn cũng không nhìn 6 tên Ảnh Tử Vệ, chỉ dừng lại ở Tiêu thái sư, bình tĩnh nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Lão tiên sinh, kiếm trận đã phá, chỉ mong lão tiên sinh sống không keo kiệt, xin mượn thủ cấp dùng một lát.

Tiêu thái sư nhìn Bố Tốc Cam, thản nhiên nói:

- Tới lúc này mà ngài vẫn không muốn nói cho lão phu biết, ai là người muốn lấy thủ cấp của lão phu ư?

Bố Tốc Cam lắc đầu. Tiêu thái sư cười dài nói:

- Kỳ thật lão phu đã biết là ai rồi, nhưng cũng giống như lúc trước khi biết Hoài Ngọc đã chết, chỉ là không dám xác định mà thôi.

Hơi trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói:

- Quay về nói với hắn ta, lão phu tính tới tính lui, cuối cùng lại bị hắn tính lại, đời này người lão phu khâm phục cực kỳ hiếm có, nhưng đối với hắn thì lão phu khâm phục vạn phần.

Nói xong, lão ta ngẩng đầu, nhìn màn trời đã tối mịt, nhẹ giọng ngâm:

- Truy vân đuổi nguyệt tám ngàn dặm, không thể không dừng ở Phong Lăng. Cuối cùng lão phu cũng phải dừng chân tại chốn Phong Lăng này rồi. Ha ha ha ha.... Thú vị, thú vị lắm!