Mùa thu cuối đông, không khí phảng phất sự lạnh lẽo, cây nến long phụng trên bàn cháy gần hết, ánh nến càng thêm mờ ảo bao phủ trên màn trướng mỏng manh.
Dưới bóng màn mờ mịt, bóng lưng cao lớn của người đàn ông chắn hết mọi ánh sáng, người ngọc nhỏ nhắn mềm mại lọt thỏm giữa hắn và tấm chăn.
Hơi thở của Quý Ương run rẩy dữ dội, khóe mắt nhuộm màu đỏ ửng của sự bối rối và ngượng ngùng, chân nhỏ của nàng bị giữ chặt trong tay Bùi Tri Diễn, lòng bàn tay ấm áp phủ lên nốt ruồi son mà hắn đã hôn và l.i.ế.m không biết bao nhiêu lần.
Quý Ương xấu hổ cắn môi, tại sao mỗi lần hắn đều có thể phát hiện ra nốt ruồi đó ngay lập tức.
Đôi mắt phượng dài hẹp của Bùi Tri Diễn như bị nước ngấm vào, hai luồng suy nghĩ điên cuồng giằng co trong đầu hắn, dưới lòng bàn tay là hương thơm mềm mại, nếu hắn chạm vào, e rằng sẽ khó mà dừng lại được, chỉ sợ càng thêm khao khát.
Nếu dừng lại lúc này... Nhưng nàng lại đang nở rộ trước mắt hắn, Bùi Tri Diễn cúi đầu, ánh mắt lướt trên người Quý Ương, áo cưới đỏ thắm thêu kim tuyến và đính ngọc trải trên giường, có một phần rơi xuống eo nàng.
Cái lạnh trong không khí táp vào da, trên chân ngọc lộ ra của Quý Ương nổi lên từng cơn run rẩy nhỏ, thân thể cũng run theo.
Bùi Tri Diễn cảm nhận được sự thay đổi của nàng, lòng dần trở nên lạnh lẽo, vẫn là sợ hắn?
Bùi Tri Diễn lặng lẽ buông tay, chầm chậm đứng dậy, ánh nến vốn bị thân hình hắn che khuất bỗng chiếu rọi lên mặt Quý Ương, chói mắt đến mức nàng phải nghiêng mặt đi, ngẩng lên lại tựa vào lòng hắn, đôi tay mềm mại như ngọc ôm lấy vai hắn, nhắm mắt lại và nhẹ nhàng áp mặt vào cổ hắn.
Bùi Tri Diễn nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống: ‘‘Mệt mỏi cả ngày, nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Quý Ương không hiểu ý hắn là gì, hôm nay là đêm tân hôn của họ, hắn lại bảo nàng nghỉ ngơi là có ý gì?
Quý Ương mở mắt, chớp chớp đầy lo lắng và bối rối, thậm chí lại một lần nữa nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ Bùi Tri Diễn lấy nàng thật sự chỉ để cứu nàng, nên ngay cả khi nàng hôn hắn, hắn cũng không động lòng...
Lông mi khẽ rung trên cổ Bùi Tri Diễn, cảm giác ngứa ngáy khiến hắn ngay lập tức không còn khả năng kéo nàng ra nữa.
Bùi Tri Diễn nghe thấy giọng mình nhẹ nhàng hỏi: “Không mệt sao?”
Quý Ương không nghĩ được gì nhiều, nàng chỉ biết rằng hắn muốn rời đi thì nàng không thể buông tay.
Nàng nói gì cũng không chịu thả tay, ngược lại ôm chặt hơn, đôi môi nhuốm màu son áp lên cổ hắn, để lại những dấu hồng như hoa mai, hơi thở như lan, giọng nói dịu dàng như mê hoặc: “Phu quân đừng đi, thiếp lạnh lắm.”
Toàn thân Bùi Tri Diễn cứng đờ, làm một sự kháng cự vô ích: “Ta đi gọi nước cho nàng tắm, ấm thân.”
Quý Ương dường như đã nắm bắt được cách thức, nàng thử kéo tay Bùi Tri Diễn xuống, để hắn nắm lấy mắt cá chân của mình: ‘‘Phu quân ôm thiếp, liền không lạnh nữa.”
Quý Ương nói xong, lòng nàng run rẩy, mùi rượu và hương trầm quấn quanh mũi, như thể cơn say đã lan sang cả nàng, mơ màng.
Bùi Tri Diễn nhắm mắt lại, khi mở ra, mọi đấu tranh trong lòng đã tan biến.
Hắn muốn giữ lại chút dư địa, nhưng tiểu cô nương lại từng bước ép sát. Trước đây hắn không biết nàng còn có mặt táo bạo như thế này... Thật là muốn lấy mạng hắn mà.
Cuối cùng hắn hỏi: “Không sợ sao?”
Quý Ương không trả lời, trở lại nằm xuống, một tay vẫn ôm cổ Bùi Tri Diễn, tay kia run rẩy rút cây trâm trên đầu, phượng quan quá nặng, nàng không với tới, nên mềm giọng cầu xin: “Phu quân giúp thiếp.”
Bùi Tri Diễn nhìn vào mắt nàng, chậm rãi gỡ phượng quan xuống cho nàng, hắn tự nhủ, chỉ cần nàng có một chút gì đó kháng cự, hắn cũng sẽ dừng lại.
Nhưng trong mắt nàng có sự ngượng ngùng, có khao khát, có bối rối, duy chỉ không có sự kháng cự.
Tóc đen xõa xuống, quấn quanh những ngón tay dài của hắn.
“Nhắm mắt lại.”
Quý Ương không hiểu, nhưng lòng bàn tay ấm áp đã phủ lên mắt nàng.
Trong lúc nàng không nhìn thấy, Bùi Tri Diễn cười một cách cam chịu.
Quý Ương nghe thấy tiếng thở dài nhẹ như gió thoảng qua tai, ngay sau đó, môi nàng đã bị bịt kín.
Trước khi nến đỏ cháy hết, cả căn phòng trở lại yên tĩnh.
Khi Bùi Tri Diễn từ phòng tắm bước ra, Quý Ương đã nằm trong chăn chìm vào giấc ngủ.
Nàng nằm nghiêng, tóc ướt mồ hôi dán vào má, đôi mắt nhắm chặt, quầng mắt đỏ ửng, mỏng manh như thể vừa bị trừng phạt, đây vẫn là trong tình huống hắn đã giữ lại lực.
Hắn biết rõ cách làm nàng vui lòng, nhớ lại tiếng khóc thút thít gọi hắn là phu quân của nàng vừa rồi, đầu ngón tay của Bùi Tri Diễn tê dại.
Chỉ được nếm thử chút ít thế này, đối với hắn mà nói đúng là một sự tra tấn.
Bùi Tri Diễn ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, vén vài lọn tóc ướt dính lên sau tai.
Một đoạn cổ tay trắng như tuyết lộ ra ngoài chăn, đầu ngón tay hơi cong lại, ngay cả móng tay cũng hồng hồng dễ thương, Bùi Tri Diễn chạm vào mu bàn tay nàng, dùng năm ngón tay tách từng ngón tay nàng ra, quấn lấy nhau.
Hắn tỉ mỉ nghịch ngón tay nàng, cảm thấy khô miệng khô lưỡi, liền thả một tay ra để kéo chăn lên.