Trên người Quý Ương dính mồ hôi mỏng, khiến cơn gió lạnh luồn vào chăn càng làm nàng run rẩy, môi khẽ mở ra phát ra tiếng kêu nhỏ không thoải mái.
Động tác của Bùi Tri Diễn khựng lại, trong mắt hắn đây chính là sự kháng cự, hắn liền đắp lại chăn cho nàng, nhắm mắt tựa lưng vào giường.
Không biết bao lâu sau, bên tai vang lên tiếng khóc thút thít, Bùi Tri Diễn vốn chưa ngủ, lập tức mở mắt, dưới ánh trăng nhìn thấy người nằm phía trong giường khóc thương tâm, co quắp thành một đống.
“Ương Ương, Ương Ương.” Hắn khẽ gọi nàng, không có phản ứng.
Do dự hồi lâu, Bùi Tri Diễn kéo chăn lên, ôm nàng vào lòng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Từ nãy giờ hắn luôn ngồi tựa vào mép giường giả vờ ngủ, trên người đã lạnh buốt, Quý Ương rơi vào lòng hắn liền run lên, ngửi thấy mùi quen thuộc trên người hắn thì càng chui vào thật sâu.
Nàng chìm trong cơn ác mộng vô tận, trong mơ cũng là đêm tân hôn, hỷ bà hát bài hát xá trướng, quả rơi lả tả, nhưng ngay sau đó, nàng thấy toàn bộ phủ hầu bị bao vây theo lệnh của hoàng thượng, địa lao tối tăm, mùi m.á.u tanh nồng nặc, bóng lưng quyết tuyệt của Bùi Tri Diễn.
Quý Ương nhắm chặt mắt áp vào n.g.ự.c hắn, khóc không thành tiếng, nước mắt lăn dài trên má, toàn thân run rẩy, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ ngừng thở.
Bùi Tri Diễn nắm lấy vai nàng, trầm giọng nói: “Quý Ương, tỉnh dậy, Quý Ương, Ương Ương!”
Nàng để lộ đầu ngón chân ra khỏi chăn, ngón chân đan vào nhau, Bùi Tri Diễn nhìn một chút, gật đầu: “Ta đi gọi nước.”
Huỳnh Chi bước vào hầu hạ Quý Ương tắm, không thấy Bùi Tri Diễn, nàng hỏi: “Thế tử đâu?”
Huỳnh Chi đáp: “Thế tử đã đi thư phòng đọc sách.”
Chẳng lẽ là chê nàng phiền phức?
Quý Ương trong lòng có chút thất vọng không nói nên lời, trước đây Bùi Tri Diễn sẽ đích thân rửa sạch từng chỗ cho nàng, sau đó ôm nàng ngủ.
Khi nàng tắm xong bước ra, Bùi Tri Diễn đã ngủ, hắn nằm ở phía ngoài của giường, để lại chỗ trống bên trong cho nàng.
Quý Ương tinh mắt nhìn thấy trên giường không biết từ lúc nào đã có hai chiếc chăn, hắn lại muốn ngủ riêng!
Quý Ương uất ức đến méo miệng, cẩn thận nhảy qua Bùi Tri Diễn lên giường, mắt đỏ hoe cuộn tròn chăn của mình lại rồi đẩy hết xuống cuối giường.
Sau đó, nàng nhấc chăn của Bùi Tri Diễn lên, nhẹ nhàng chui vào, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn không tỉnh mới từ từ ôm lấy eo hắn.
Vì trước đó đã ngủ rồi, nên giờ nàng không còn buồn ngủ nữa, lúc thì dựa vào vai Bùi Tri Diễn, lúc thì nâng cánh tay hắn lên để đầu mình gối lên.
Bùi Tri Diễn trông gầy nhưng lại rất rắn chắc, nàng nắn mãi không thấy mềm, nghĩ vậy Quý Ương liền nắn thêm vài cái.
Quý Ương nhớ lại Huỳnh Chi từng nói Bùi Tri Diễn bị thương nặng trên chiến trường nên mới về kinh sớm, nàng dùng lòng bàn tay xoa xoa lên người hắn, muốn biết hắn bị thương ở đâu.
Bùi Tri Diễn không thể chịu nổi nữa, khi bàn tay nhỏ bé ấy di chuyển đến n.g.ự.c hắn, hắn liền nắm lấy tay nàng: ‘‘Nàng đang làm gì?”