Hôm nay lại là một ngày team hiệu ứng thiếu leader. Đám nhân viên "thô kệch" nhao nhao hỏi thăm leader "mềm mụp" trong group Wechat, hi vọng bệnh khó nói của leader mau khỏi, mau mau quay lại toạ trấn thì bọn họ mới có động lực làm việc tăng ca.
Không có nữ đồng nghiệp, nên mọi người đành coi leader mềm mại dễ thương lại còn hơi lả lơi này là sự tồn tại tương tự.
Trương Nhai vừa tỉnh dậy đã nhận được đống tin nhắn hỏi thăm oanh tạc điện thoại.
" Tiêu Mục!" Chỉ khi cậu xù lông mới gọi đầy đủ họ tên của Tiêu Mục, "Cậu nói với bọn họ tớ mắc bệnh gì thế hả?!"
Tiêu Mục vô tội trả lời wechat, "Thì nói cậu bị cảm thôi, ai biết bọn họ suy diễn cái gì."
Cũng không thể trách nhân viên suy diễn lung tung. Ai bảo Trương Nhai gà mờ không có kinh nghiệm, hôm qua lúc làm việc không chú ý che chắn cổ và xương quai xanh.
Hôm qua Tiêu Mục và Trương Nhai nói chuyện phiếm đến khuya. Kiên nhẫn nghe Trương Nhai kể những chuyện đã trải qua trong mấy ngày này xong, mới biết hoá ra giám đốc của bọn cậu chính là người đàn ông mặc âu phục mà Trương Nhai gặp trên tàu điện ngầm.
Trương Nhai khó hiểu, hỏi Tiêu Mục, cậu nói xem rốt cuộc giám đốc muốn làm gì.
Tiêu Mục nghĩ nghĩ, có nhu cầu thì tới tìm cậu, cố định, đưa tiền, cái này không phải là muốn bao nuôi cậu à.
Trương Nhai bừng tỉnh ngộ ra. Đúng ha, còn cái giả thuyết "bao nuôi" cơ mà.
Tất nhiên là cậu không bằng lòng.
Tiêu Mục nói, không phải cậu rất thích cây gậy mát xa hình người này à, sao cuối cùng lại không muốn.
Trương Nhai bĩu môi, nhưng người ta muốn yêu đương với anh ấy cơ.
Nhưng tán dóc chút chút cũng chẳng được tích sự gì, cũng không biết chít chít bé bự của giám đốc thế nào, không biết sau này còn có thể trọng chấn hùng phong nữa hay không...
Trương Nhai nghĩ đến đó là lại thấy tủi thân uất ức, lăn vào ngực Tiêu Mục khóc oa oa... Sao mọi thứ lại thành ra thế này.
Tiêu Mục an ủi vỗ vỗ Trương Nhai, nói không sao đâu mai tớ đi tìm tổng thanh tra hỏi chút tình huống xem sao.
Trương Nhai cảm động vô cùng nói Tiểu Ma cậu đúng là áo bông nhỏ sát tim tớ, vì tớ mà phải dâng mông lên chỗ tổng thanh tra.
Tiêu Mục sờ sờ đầu cậu, ngoan nhé cậu cũng là quần bông nhỏ sát đũng tớ.
Thế là hôm nay đi làm. Tiêu Mục trấn an nhân viên trong team Trương Nhai xong, mặt mũi hùng hồn khẳng khái xông tới văn phòng tổng thanh tra.
"Đến rồi? Ngồi đi." Dường như Lang Thiên đã đoán từ sớm cậu chàng sẽ đến.
Tiêu Mục thấp thỏm ngồi ghé mông trên ghế sô pha bên cạnh chờ câu tiếp theo.
"Hôm nay tới sớm quá nhỉ?" Lang Thiên nói. Ngụ ý, em mau nhìn xem tôi quan tâm em thế nào đi. Ngay cả lúc nào em tới tôi cũng biết rõ.
"Ừm." Tiêu Mục gật đầu, "Nhà Trương Nhai gần công ty hơn nhà tôi."
"Tối qua em không về nhà?"
"Cậu ấy rất lo lắng cho giám đốc, nên tôi ở lại an ủi cậu ấy, muộn rồi nên không về nhà." Tiêu Mục cố ý nói chuyện Trương Nhai lo lắng, câu tiếp theo thì ám chỉ, hi vọng Lang tổng thanh tra có thể truyền đạt sự quan tâm của Trương Nhai cho giám đốc biết.
Nhưng toàn bộ lực chú ý của Lang Thiên lại đặt lên việc tối qua Tiêu Mục ở lại nhà Trương Nhai.
"Tình huống hôm qua của Trương Nhai và giám đốc, em cũng đã thấy đúng không?" Lang Thiên chẳng thể hiểu vì sao Tiêu Mục đã chứng kiến tận mắt Trương Nhai chịch với người khác, mà vẫn vội vã đi an ủi cậu ta?
Hai người hoàn toàn là nước đổ đầu vịt.
Tiêu Mục nghe Lang Thiên nói thế, còn tưởng gã muốn trách cứ Trương Nhai, vội vã giải thích: "Trương Nhai cũng không cố ý. Xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều không muốn. Hiện tại giám đốc sao rồi? Vẫn ổn chứ?"
Em còn giải thích giúp cậu ta! Lang Thiên trừng mắt, đập mạnh tay lên đùi Tiêu Mục: "Giám đốc không sao, rất nhanh là có thể đại chiến ba trăm hiệp với Trương Nhai!" Nên em chết tâm đi!
"Thế tôi yên tâm rồi." Tin tức quan trọng đã thăm dò xong, Tiêu Mục muốn trốn, "Sắp phải họp bộ phận, nên tôi về đây. Tổng thanh tra, anh cũng làm việc tốt nhé!"
Tiêu Mục xoa xoa cái đùi bị vỗ đau chuồn lẹ.
Lang tổng thanh tra chưa kịp táy máy xơ múi gì, chỉ đành trơ mắt nhìn người rời đi, sau đó rất là khó chịu ấn mở QQ
Đại Công Cẩu: "Đại Hoa! Ông nói coi, vì sao một người, biết rõ người em ấy thích đã này nọ này nọ này nọ với người khác, thế mà vẫn sốt sắng chăm sóc người ta?!"
Tứ Cước Long: "Tiện. Loài người hay có kiểu này lắm, tra công tiện thụ, tra thụ tiện công gì gì đó."
Đại Công Cẩu: "Vậy phải làm sao giờ?"
Tứ Cước Long: "Ông cứ chăm sóc cậu đó tỉ mỉ chu đáo, nghiêm túc làm lốp xe dự phòng đi. Chờ cậu đó bị cặn bã làm tổn thương, sẽ chui vào vòng tay ôm ấp của ông."