Lần động dục đầu tiên của chàng rắn khổng lồ Chu Trạch An sống đã hơn một trăm năm kể từ khi mở linh trí đến nay, vì cậu con trai loài người Trương Nhai quyến rũ mà bắt đầu, lại vì cậu con trai loài người Trương Nhai ệm mông ngồi xuống đến nỗi liệt dương mà kết thúc.
Dưới tình huống không biết rõ tình hình, thì cũng coi như Trương Nhai đã phụ trách đến cùng.
Tiêu Mục vừa nghe ngóng từ chỗ Lang Thiên về là ngay lập tức gửi tin nhắn cho Trương Nhai: Con gái ngoan con có thể yên tâm rồi, con rể ta không sao, đang nghỉ ngơi ở nhà.
Trương Nhai thở phào một hơi nhẹ nhõm: Vậy con có thể yên tâm đi thăm rồi.
Lúc trước cậu lo lắng nếu Chu Trạch An bị thương nặng, cậu mà đi thăm không khéo đổ thêm dầu vào lửa. Bây giờ đã không có việc gì lớn, cậu cũng nên tới nhà bày tỏ chút lòng áy náy với cấp trên. Bỏ qua không nói mấy chuyện linh tinh rối loạn giữa cậu và Chu Trạch An, thật sự cậu rất yêu thích công việc hiện tại.
May mà lần trước đến một lần rồi nên nhớ địa chỉ, Trương Nhai mua một bó hoa đi tới nhà Chu Trạch An. Không ngờ tới cửa biệt thự còn gặp Lang Thiên. Trong tay Lang tổng thanh tra còn xách hai cái túi dứa căng phồng.
(*) Túi dứa:
"Tổng thanh tra, anh cũng tới thăm giám đốc ạ." Trương Nhai có phần ái ngại cất tiếng chào, cảm giác xấu hổ vì giật mình ệm mông xuống ngày hôm đó lại xuất hiện. Trong lòng cậu, Lang tổng thanh tra từ một cấp trên không quen biết cho lắm trở thành một cấp trên nhìn thấy cậu chuổng cời không quen biết cho lắm.
"Ờ." Lang Thiên nhàn nhạt đáp. Gã thấy Trương Nhai cũng cực kỳ khó ở, trong lòng tự nhủ Tiêu Mục nhà chúng tôi theo đuổi chăm sóc cậu, mà cậu xoay người là mang hoa đến tìm A Hoa xun xoe.
Nhìn nhau cả buổi không nói gì, vẫn là Trương Nhai muốn tới bấm chuông cửa trước nhất. Tay còn chưa đụng vào chuông, thình lình Lang Thiên nhét hết túi dứa vào tay cậu: "Cậu cầm giúp tôi đưa cho A Trạch, tôi đi trước, không làm phiền các cậu nữa."
"Không phiền không phiền... Ừm thì, thực ra tôi muốn kết thúc loại quan hệ đó với anh ấy rồi..." Trương Nhai ngốc ngốc nhận lấy đồ.
"Kết thúc?" Lang Thiên cũng sững sờ, "Kết thúc cái quỷ gì! Có chuyện gì thì từ từ nói, không có vấn đề gì mà pạch pạch pạch không thể giải quyết! Nếu có thì cứ bảy lần!"
Lang Thiên vừa nói vừa rút một cái chìa khoá ra đưa cho cậu, "Cứ việc mở cửa đi thẳng vào là được, hẳn là hắn đang ngủ trên lầu, cậu tranh thủ chui vào chăn kiểm tra xem hắn khôi phục thế nào rồi đi nhé ngoan!"
Lang Thiên phất phất tay đi về, bỏ lại một mình Trương Nhai với hai cái túi to tướng đứng trước cửa, hoài nghi một lúc lâu, đó giờ không nhận ra Lang tổng thanh tra là người kỳ quái như thế.
Túi trong tay cũng không nặng lắm... Trương Nhai mở ra xem thử. Quào! Đầu năm nay vẫn có người mang gà sống vịt sống đến thăm người ốm à.
Trương Nhai tự mình mở cửa vào nhà, đứng ở cửa gọi hai tiếng không ai đáp lại, cậu bỏ đồ xuống rồi theo lời Lang Thiên đi thẳng vào phòng ngủ.
...
Qủa nhiên Chu Trạch An đang nằm ngủ ngon lành trên giường. Đầu mùa hạ, trong phòng mát mẻ vừa đủ. Có lẽ vì thân dưới Chu Trạch An bị thương, nên ngay cả quần cộc hắn cũng không mặc, nằm ngửa tồng ngồng.
Lần đầu tiên Trương Nhai quan sát cẩn thận nửa thân dưới của Chu Trạch An.
Trương Nhai tò mò nhìn chằm chằm bảo bối bé bự từng làm mưa làm gió trong cơ thể cậu.
Vì lúc trước khi cậu nhìn thấy khúc này, luôn là dáng vẻ căng máu nhe nanh múa vuốt, vậy mà lúc này, nó đang ỉu xìu rũ xuống giữa hơi chân, nhìn qua hơi hơi đáng thương.
Cũng không biết bảo bối bé bự đã khỏi hẳn chưa... Trương Nhai nhịn không được vươn tay chọt thử, mềm nhũn...
Nhìn như này thì cũng không lớn hơn của mình là bao, chẳng qua độ giãn nở khủng bố hơn cậu mà thôi.
Thấy Chu Trạch An không tỉnh lại dù bị cậu quấy rầy, Trương Nhai càng to gan làm càn, chọt lấy chọt để mấy lần, lại nắm chặt vẫy vẫy hai lần.
"Voi con xấu xí!" Trương Nhai che miệng cười trộm.