Rất Muốn Bị Anh Ấy Ịch Ịch

Chương 66: Bên cửa sổ



***

Chương 66: Bên cửa sổ

***

"Đĩ, ngon không?"

"Ưm, ngon. Cái miệng nào của chó dâm cũng thích ăn gậy thịt của chồng."

Được môi lưỡi linh hoạt của Trương Nhai hầu hạ, con quái vật vừa rồi tung hoành ngang dọc trong hoa huyệt của cậu lại cứng lên.

Chu Trạch An kéo Trương Nhai từ dưới đất dậy, dùng tư thế như ôm trẻ con đi tiểu, hai tay banh giữ đầu gối của Trương Nhai, để cậu dựa vào ngực mình, đi tới bên cửa sổ, kéo phanh rèm cửa ra.

Một mặt tường của phòng khách tầng 1 là cửa sổ sát đất, phía ngoài cửa sổ là sân vườn và con đường công cộng của cả khu. Biết Chu Trạch An muốn làm gì, Trương Nhai vừa xấu hổ vừa hưng phấn.

Chu Trạch An ôm cậu đến sát cửa sổ, "Tự banh chân ra."

"Bên ngoài... sẽ thấy ư?" Trương Nhai nghe hắn ra lệnh thì làm theo, nhưng trong lòng vẫn rất thẹn thùng.

"Không phải em là chó cái à? Chó cái sẽ không để ý mấy cái này." Chu Trạch An nâng Trương Nhai lên, ép cậu vào cửa kính, như thể coi cửa sổ là sàn nhà để ngồi. Chân Trương Nhai dạng thành hình chữ Y, từ gót chân đến đùi đều dán lên mặt kính, dương vật nhỏ cũng đè lên kính, hoa huyệt phô bày trọn vẹn ra bên ngoài,

Thân trên của Trương Nhai cũng bị ép nằm sấp về phía trước, cả người trần truồng dán lên cửa sổ nhìn dâm đãng vô cùng. Huyệt sau lúc nãy được chịch một lần vẫn mềm mại, Chu Trạch An khuếch trương qua loa rồi lại thúc vào.

"A, sâu quá... Sâu quá!" Tư thế này khiến Trương Nhai không thể động đậy, thống khổ tiếp nhận trận cuồng phong của Chu Trạch An.

Tinh dịch lúc trước bắn vào hoa huyệt rỉ khỏi hoa huyệt theo động tác va chạm dữ dội, uốn lượn chảy xuống mặt kính.

Tư thế khiến cậu không thể co bóp huyệt sau, đành thả lỏng hết cỡ tùy Chu Trạch An muốn làm gì thì làm.

"Sướng đúng không? Muốn được người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của em không?" Chu Trạch An thở phì phò hỏi.

"A, A... Ha, ha... Đừng để người khác nhìn thấy. Đổi tư thế khác được không anh?" Trương Nhai đáng thương quay đầu lại cầu xin.

"Kẹp cho chồng xuất tinh đi rồi chồng đổi tư thế cho em." Động tác của Chu Trạch An không nhanh không chậm, vừa nãy hắn đã bắn rồi nên bây giờ không hề nóng vội, rất hưởng thụ cảm giác chậm rãi chọc xuyên vào thành ruột mềm mại, được cửa hang bót chặt.

Ngoài đường, xe cộ ra vào khu nhà nườm nượp không ngừng, Trương Nhai không biết dáng vẻ của mình có bị người ta nhìn thấy hay không, chỉ có ngoảng đầu sang một bên, không dám nhìn ra bên ngoài nữa, từ từ nhắm hai mắt lại toàn tâm toàn ý cảm thụ va chạm từ phía sau lưng.

"Bảo bối, em nhìn bên ngoài kìa." Thình linh Chu Trạch An tăng nhanh động tác chinh phục.

Trương Nhai mở mắt ra nhìn, chỉ thấy người làm vườn trong khu nhà cầm ống nước đi về thảm cỏ ở cổng nhà họ như thường lệ.

"Đừng... Hức a, a, không muốn bị người khác nhìn thấy ư..." Trương Nhai bị đâm chọc đến nỗi ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không nên lời, chỉ có thể cố gắng vểnh mông lên cao một chút, nghênh đón Chu Trạch An, mong hắn mau mau bắn ra.

So với Trương Nhai, người làm vườn ngoài cửa sổ lại bình tĩnh vô cùng, làm việc không hề chớp mắt. Tưới nước cho thảm cỏ xong, bỗng nhiên người làm vườn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn chằm chằm một hồi, thế mà bước thẳng tới.

"Bị nhìn thấy rồi ... A, A ------ !" Trương Nhai xấu hổ vô cùng dưới tầm mắt của người làm vườn, dương vật giật một cái, bị cắm bắn, tất cả tinh dịch đều dính lên cửa kính, "Đừng làm ở đây nữa! Em không muốn ở đây!" Mắt thấy người làm vườn càng lúc càng gần, Trương Nhai bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Chu Trạch An thấy Trương Nhai sắp òa khóc tới nơi, biết mình chơi hơi quá, nhanh chóng thả người ra ôm vào ngực dỗ dành: "Ngoan ngoan ngoan, không sao đâu. Ở bên ngoài không nhìn được vào bên trong, anh ta tới lau cửa kính mà thôi."

Chu Trạch An vừa mới dứt lời an ủi, Trương Nhai thở phào nhẹ nhõm, nhưng nước mắt thì rớt xuống thật: "Khốn nạn, anh bắt nạt em!"

"Anh sai rồi." Chu Trạch An cúi đầu hôn Trương Nhai, bịt kín miệng nhỏ vẫn đang thở hào hển, để Trương Nhai chỉ có thể hấp thu dưỡng khi từ trong miệng hắn. Chu Trạch An lại dịu dàng mút lấy đầu lưỡi Trương Nhai, dỗ: "Bé ngoan, đừng khóc nữa, lên giường làm tiếp có được không?"

"Ừm..." Trương Nhai gật gật đầu, "Trước đó anh lấy giấy ăn, lau nước mũi cho em đã."

Hết chương 66.