Chu Trạch An tỉnh dậy trên giường lớn trong phòng ngủ chính, theo thói quen muốn quàng tay ôm lấy người bên cạnh, sờ một hồi không thấy ai. Mơ màng ngồi dậy, chợt nhớ ra tối hôm qua hắn bị Trương Nhai đuổi đến phòng ngủ chính chưa được dọn dẹp. Lý do là Trương Nhai muốn ở một mình trong phòng cho khách để suy ngẫm.
Tối qua Chu Trạch An vừa dọn giường, vừa bùi ngùi mãi không thôi. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, tư duy và hành vi của Trương Nhai luôn khác hẳn người bình thường như thế, may mà lần này không bỏ lỡ nhau nữa. Nhưng hiển nhiên đối với Trương Nhai, lực tác động của những chuyện này kinh khủng hơn nhiều.
Chu Trạch An nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tới phòng cho khách, qua một đêm cũng không xê xích gì nhiều.
Có lẽ hai ngày này thể xác và tinh thần của Trương Nhai đều mệt mỏi, lúc Chu Trạch An đẩy cửa đi vào cậu cũng không tỉnh, một cục nhô lên trên giường. Chu Trạch An đi qua ôm cả người cả chăn lên.
Hắn gỡ chăn xuống, để lộ ra gương mặt vẫn ngái ngủ.
"Ưm? Anh làm gì vậy... ưm ưm..."
Một nụ hôn chào buổi sáng khiến Trương Nhai hoàn toàn tỉnh táo, đối diện với đôi mắt chưa đeo kính áp tròng của Chu Trạch An, cậu lại nhớ tới chuyện hôm qua.
"Anh tránh ra!" Trương Nhai chui khỏi ngực Chu Trạch An, đẩy người hắn ra xa, "Em giận anh lắm đấy."
Chu Trạch An: ??? Sao qua một đêm rồi mới giận?
"Đều tại anh! Pháp sư đáng thương thảm thiết quá!" Trương Nhai tức giận bất bình vì pháp sư trừ yêu kiếp trước của mình, "Sao anh không đợi y nói chuyện trước đã! Sao chưa gì đã đánh nhau rồi!"
Hôm qua cậu nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không thật, thế là lại cầm nhật ký của pháp sư lên đọc kỹ lại hai lần. Càng đọc càng hiểu rõ vị pháp sư này! Những ghi chép thường ngày của stalker, giống y xì đúc trạng thái thầm mến Chu Trạch An của cậu khi trước. Mặt đẹp hàng to! Sao không động tâm cho được.
Đoạn trước đồng cảm bao nhiêu, thì đọc đến đoạn sau càng thương xót bấy nhiêu, pháp sư trừ yêu phải trông coi nửa viên nội đan cô độc sống nốt quãng đời còn lại, đến chết vẫn muốn sang kiếp sau tiếp tục đợi cự xà.
Chu Trạch An vô tội cực kỳ: "Lúc đó anh mới hóa thành hình người, công kích là bản năng. Một con rắn sống trên núi sao có thể hiểu nỗi lòng rối rắm của loài người các em."
"Nên pháp sư sai đúng không??!"
"Lỗi của anh lỗi của anh..." Chu Trạch An vội vã đội nồi, lại bổ sung thêm, "Cũng may cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau."
"Em là em, pháp sư là pháp sư. Y vẫn đáng thương biết bao! Đợi anh cả một đời, không đợi được, phải chết..." Quả thực là chuyện tình khổ đau điển hình.
"Sau đó y đầu thai thành em, nên anh mới có thể gặp được em." Chu Trạch An nói xong, nhân cơ hội Trương Nhai không kịp chuẩn bị, lại gần hôn cậu một cái.
Chu Trạch An không biết dỗ dành người khác kiểu gì, đành phải kiên trì bất chấp nói lời âu yếm. Biện pháp này là trước kia Trương Nhai lôi kéo hắn đọc truyện tổng tài, hắn đọc sơ qua, cũng không biết có tác dụng hay không.
Đúng là Trương Nhai bị cách bộc bạch cưng chiều hiếm thấy này của Chu Trạch An chọt trúng, không lườm hắn nữa, mà nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: "Vậy anh phải thích em gấp bội, bù đắp cho phần của pháp sư."
"Được." Chu Trạch An gật đầu.
"Yêu thương cũng phải gấp đôi!" Trương Nhai nói xong, lại bổ sung thêm một câu, "Em muốn chơi cái gì thì phải chơi cái đó."
"Trong cơ thể em không còn nội đan nữa, anh không chắc..." Chu Trạch An nói chưa xong đã bị Trương Nhai cắt ngang.
"Không đồng ý chính là không yêu em!"
"Đồng ý đồng ý, nghe em hết."
Rốt cuộc Trương Nhai cũng hài lòng, lại ngoan ngoãn làm ổ trong ngực Chu Trạch An. Hai người quấn quýt tâm sự một hồi lâu.
Hai ngày hoang dâm một ngày dằn vặt, nên quay lại nhịp sống bình thường thôi.
Chu Trạch An đang định dẫn người ra ngoài ăn sáng, điện thoại của Lang Thiên đã vô cùng đúng lúc gọi tới.
Khách hàng lớn tới công ty, Long Thanh Hoa có việc xin nghỉ, Lang Thiên sợ một mình gã không giải quyết được, đành bất chấp đồng bạn vừa an ổn, gọi điện thoại tới triệu hồi sếp tổng.
Trương Nhai đẩy đẩy Chu Trạch An: "Anh đi làm đi, dù sao chúng ta đã ổn rồi. Không đi thì sau lưng bọn họ lại gọi em là Trương quý phi mất."
"Ừ." Chu Trạch An gật gật đầu. Giả sử không tới công ty, thì dự định ban đầu của hắn cũng là đi tìm Đại Hoa.
Khu vực này của bọn họ không có mấy con tắc kè hoa thành tinh, nên lời bác sĩ nói hôm qua hắn rất để ý.
"Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, có việc thì gọi điện thoại cho anh."
"Bản cung tự biết gọi đồ ăn ngoài. Tiểu Chu Tử ngươi lui ra đi." Trương Nhai phất phất tay.