Sau khi Tiêu Mục nghe Trương Nhai nói về đôi mắt của sếp lớn, cậu đã đoán chắc ba người Lang Thiên, Chu Trạch An và Long Thanh Hoa không phải con người, cậu không khỏi lo lắng cho "chị em" tốt nhà mình.
Đặc biệt là hôm kia, đồng thời cả Trương Nhai và sếp lớn bỏ bê công việc, mấy ngày liền không liên lạc được với Trương Nhai, Tiêu Mục càng thấp thỏm. Hết cách, cậu đành chủ động đi tìm Lang Thiên, kết quả là tên kia ấp úng nói với cậu rằng hai người kia không sao, chỉ là có chút vấn đề cần giải quyết, bảo cậu đừng lo lắng.
Lang Thiên nói mơ mơ hồ hồ, càng khiến Tiêu Mục suy đoán những điều không hay.
Hai hôm nay chỉ cần rảnh một chút là Tiêu Mục chạy tới văn phòng lãnh đạo, vất vả mãi hôm nay mới thấy sếp lớn tới công ty gặp khách hàng, nhưng Trương Nhai vẫn không thấy đâu... Thậm chí Tiêu Mục bắt đầu cho rằng Tiểu Nhai Nhai của cậu đã bị đám yêu quái này nhai thịt rồi!
Nhìn đồng hồ, Tiêu Mục đoán khách hàng sắp sửa ra về, cậu chạy thẳng đến cửa phòng hội nghị chờ Chu Trạch An. Lang Thiên nói không rõ, vậy để chính miệng Chu Trạch An nói đi... Tuy vậy, bảo cậu đối đầu trực diện với sếp lớn cậu cũng hơi run run.
Tiêu Mục đứng ngoài cửa kiến thiết tâm lý cho mình, thình lình bị người ôm lấy từ sau lưng.
"Chà, chàng đẹp trai, chờ chồng yêu đúng không?"
Tiêu Mục quay lại nhìn, quả nhiên, dám công khai ôm chầm lấy cậu như vậy, trừ Trương Nhai cậu nhớ nhung mấy hôm nay ra không còn ai khác.
Tiêu Mục quành tay lại ghìm chặt cổ Trương Nhai: "Bố đây đang chờ chồng của con đấy! Mấy nay thằng nhãi thối nhà mi dám chơi trò mất tích, điện thoại không nghe wechat không trả lời! Nếu không phải Lang Thiên cam đoan không sao thì tớ đã đi báo cảnh sát rồi!"
"Khà khà..." Trương Nhai ngại ngùng vò đầu, "Đúng là mấy ngày nay xảy ra chút chuyện, tớ đang định nói cho cậu biết."
"Đi đi đi." Hai người ôm ôm ấp ấp đi đến phòng uống nước.
Công ty họ nhiều trạch nam trạch nữ, tất cả đều không thích rời khỏi chỗ ngồi, trừ lúc buổi sáng phòng uống nước được sử dụng nhiều, còn lại hầu như vắng hoe. Trương Nhai cẩn thận khóa trái cửa phòng uống nước lại, không còn hi hi ha ha như ban nãy, mặt mũi vô cùng trịnh trọng."
"Tiểu Ma, thật ra tớ có một bí mật muốn nói cho cậu biết." Trương Nhai nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mục, "Là chuyện liên quan đến Chu Trạch An..."
"Ừ, cậu nói đi." Tiêu Mục thấy nhắc đến Chu Trạch An là căng thẳng, Trương Nhai đã biết rồi ư?
"Thật ra ấy, Chu Trạch An, anh ấy không giống chúng ta cho lắm, anh ấy là..." Trương Nhai muốn nói lại thôi. Phải dùng cách lấp lửng này để lừa dối bạn thân, cậu rất chột dạ. Trên đường đến đây cậu đã nghĩ kỹ, trước tiên chỉ nói một nửa, nếu Tiêu Mục đã biết, thì chắc chắn cậu có thể nhận ra từ phản ứng của Tiêu Mục; Nếu Tiêu Mục không biết, cậu sẽ bịa chuyện Chu Trạch An mang dòng máu lai, coi như giải đáp cho chuyện kính áp tròng.
"Không chỉ anh ta! Lang Thiên và Long Thanh Hoa cũng không phải con người!" Tiêu Mục không chờ nổi, tự mình khai ra trước. Nghẹn một bí mật lớn trong lòng lâu như vậy cuối cùng cũng nói ra được, nhẹ nhõm hơn hẳn, dù sao Trương Nhai cũng biết rồi.
"Được lắm! Trương Nhai cậu tính lừa tớ hả! Nằm mơ đi!" Tiêu Mục nhìn phản ứng của cậu bạn, mới nhận ra suýt thì mình bị lừa.
Hai người tớ đẩy cậu cậu lôi tớ giằng co một hồi, đang nói chuyện đàng hoàng biến thành đùa giỡn chọc nhau. Trương Nhai nói Tiểu Ma không yêu tớ, chuyện động trời như vậy mà không nói cho tớ biết; Tiêu Mục cũng ấm ức đáp cậu với sếp lớn gắn bó như keo sơn, lỡ tớ nói mà cậu không tin thì sao. Mày một câu tao một câu, đôi bên cùng có lý, bất phân thắng bại nên dứt khoát bắt đầu nói chuyện đen tối.
Tiêu Mục nói, đúng là cậu tìm bạn trai là yêu quái quá là hợp lý, không cần lo đối phương sẽ tinh tẫn nhân vong.
Trương Nhai cũng không cam lòng yếu thế, vỗ cái độp vào mông Tiêu Mục, nói chít chít của yêu tinh chó to như vậy nhất định là cậu sướng phải biết.
Ai ngờ Tiêu Mục nghe thấy chít chít của chó, là lại nhớ đến nỗi sợ hãi ngày đó bị rách hậu môn, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Trương Nhai thấy cậu bạn không đáp, sửng sốt: "Không phải chứ! Cậu từng bị tên chó đó chơi thật á? Chó thật á?? Không phải người?? Trời ơi, tớ còn không dám chơi trò nguyên hình play đâu! Thứ kia của yêu tinh chó có phải to cực kỳ, hăng hái cực kỳ không?"
"Thôi thôi được rồi được rồi, cậu đừng nhắc đến nữa!" Tiêu Mục bị cậu mở miệng ra là chó chó đến nỗi đau cả đầu, "Chuyện là thế này, không đến nỗi như cậu nói."
Không dối gạt được mãi, Tiêu Mục dứt khoát nói rõ ràng chuyện cậu phát hiện mấy tên kia là yêu quái như thế nào cho Trương Nhai nghe, từ chuyện Lang Thiên biến thành chó đến nhà cậu hết ăn lại uống lại lừa gạt sờ mó, đến chuyện gã biết thành thú nhân rồi mất khống chế...
Trương Nhai nghe mà trợn mắt há hốc mồm, đầu tiên là sững sờ, sau đó lấy lại tinh thần, phẫn nộ đập bàn: "Má nó! Tớ còn tưởng hai cậu yêu đương đàng hoàng! Hóa ra là tên chó chết đó cưỡng ép cậu!"
"Ừm thì... Lúc gã làm chó cũng trung thực, không đến nỗi nào, gã mất khống chế cũng không phải cố ý. Dù gì với trí thông minh của gã, không mưu tính được mấy chuyện đó đâu." Tiêu Mục vô thức nói đỡ Lang Thiên hai câu, "Tớ cũng không ngờ đi hẹn chịch mà hẹn trúng gã."
Trương Nhai vẫn thở phì phò tức giận, Tiểu Ma bị bắt nạt, nhẫn nhịn sao nổi!
"Ai dám bẻ gãy cánh của huynh đệ ta! Ta sẽ hủy diệt toàn bộ Thiên đường của gã!"
"... Cậu bớt đọc mấy thứ linh tinh trên QQ đi..."
"Chờ đó! Nhất định tớ sẽ trừng trị tên chó chết đó để giúp cậu hả giận!"