"Nhà họ Thẩm đồng ý thì bình thường thôi, nhưng tôi không ngờ ông chủ Hạ Đạt của nhà họ Hạ cũng đồng ý", Lâm Hàn xoa cằm.
"Cậu Lâm, có chuyện cậu không biết chứ".
Đường Quế Hùng nói: "Hạ Đạt kia rất ham tiền, lần này nếu nhà họ Hồng sụp đổ, thì bọn họ sẽ được chia chác kha khá chút nước lèo còn sót lại. Cho nên, sau khi nghe thấy nhà họ Thẩm đứng ở phe đối lập, ông ta mới không chút do dự phản đối nhà họ Hồng. Giậu đổ bìm leo".
"Phải biết rằng, nếu nhà họ Hồng sập, thì chút nước lèo nhà họ Hạ được chia phải bằng với lợi nhuận phát triển trong mười đến hai mươi năm của họ. Trong vòng ba mươi năm có thể vươn mình trở thành quý tộc, cũng không phải không thể. Vì vậy, Hạ Đạt mới quyết đoán như thế".
Lâm Hàn gật đầu: "Hiện nay, dư luận, cơ quan nhà nước và các thế gia khác đều tạo áp lực lên nhà họ Hồng. Bọn họ sắp không chống đỡ được nữa rồi!"
Đường Quế Hùng nói với vẻ đầy tự tin:
"Tôi đoán, ngày mai, giá cổ phiếu của họ sẽ tuột dốc không phanh, giá trị vốn hóa thị trường cũng sẽ bốc hơi. Công nhân sẽ lại đình công. Cùng lúc đó, các cơ quan nhà nước sẽ bắt đầu ra tay xử phạt nhà họ Hồng. Bởi vì, dư luận đã không thể đè xuống được nữa, chỉ đành lấy họ ra để chặn miệng dư luận thôi!"
Ông cụ lại nhìn sang Lâm Hàn, trong mắt hiện lên vẻ khâm phục. Ai mà ngờ được, một thế gia có lịch sử phát triển trên trăm năm như nhà họ Hồng bị lật đổ chỉ vì đã đắc tội một thiếu niên cơ chứ.
"Thủ đoạn của cậu Lâm đúng là kinh thiên động địa, cao minh vô cùng, ông cụ tôi đây còn phải nể!"
Đường Quế Hùng khen ngợi từ tận đáy lòng.
"Ha ha, đây không phải chỉ là công lao của một mình tôi, đằng sau còn có cụ Đường, Trần Nam, Tiểu Bắc và những người trong Tôn Hàn Các giúp nữa. Nếu có một mình tôi mà muốn lật đổ nhà họ Hồng thì quả thật là như kiến mà đòi cắn chết voi vậy", Lâm Hàn xua tay đáp.
"Cậu Lâm, cậu khiêm tốn rồi!"
Đường Quế Hùng nghiêm túc nói:
"Trên đời này, có rất nhiều người có tài, ví dụ như Trần Nam, người trong Tôn Hàn Các, cả ông cụ tôi cũng có thể được tính. Nhưng mà, người có khả năng lãnh đạo lại chẳng mấy ai. Còn cậu Lâm, cậu vừa có năng lực ấy, lại vừa có khả năng khiến người ta tin tưởng và nghe theo mình".
"Đức tính và khả năng của cậu còn khiến ông cụ tôi phải khâm phục thì tương lai chắc chắc sẽ hóa rồng, trở thành người có tầm vóc ảnh hưởng tới cả thế giới! Thậm chí, là vượt xa ông chủ Lâm - bố của cậu!"
Đường Quế Hùng nói ra câu đó là phát ra từ tận sâu trong tâm khảm, ánh mắt tràn đầy chân thành.
Lâm Hàn chỉ cười khẽ, không nói thêm gì nữa.
...
Tám giờ sáng hôm sau.
Tại khu công nghiệp Kim Lăng.
Một đám công nhân đông nghìn nghịt nắm giải niêm phong, ai cũng mặt mày hốc hác, nhưng trong mắt lại hừng hực lửa giận.
Có hơn một ngàn người, toàn bộ đều là những công nhân đình công.
Toàn bộ phòng khách trống rỗng, Hồng Chính, Hồng Phong, Hồng Ngọc và một số nhân viên cấp cao hay con em dòng chính đều bị cảnh sát bắt đi.
Những người đó, không có ai là trong sạch, muốn bọn họ ngồi tù thì có thể dễ dàng tìm được bằng chứng.
"Hết rồi..."
"Đêm qua, giá cổ phiếu nhà họ Hồng đã bốc hơi 500 tỷ! Người mua cổ phiếu rút vốn, không có vốn lưu động, không có tài chính rót vào, ngân hàng đòi nợ, công nhân đòi tiền lương. Cái phản ứng dây chuyền ấy xảy ra càng ngày càng nhiều, chưa đến một ngày, nhà họ Hồng... chắc chắn sẽ phá sản rồi sụp đổ..."
Trên mặt Hồng Đạp Thiên tràn ngập tuyệt vọng, đầu tóc bạc trắng chỉ trong một đêm, cả người tựa như già đi cả 30 tuổi.
...
Ngay lúc này, tại sân bay quốc tế Kim Lăng.
Ở nhà ga sân bay, có một hàng dài người đang đứng.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính khoảng 40 tuổi, nhưng tóc lại hơi hoa râm, cả người tràn đầy uy nghiêm.