Ông Vân chống gậy đầu rồng đứng sau lưng cười mở miệng:
"Lúc chúng ta liên lạc với sân bay quốc tế Kim Lăng, bên phía bí thư tỉnh ủy cũng biết tin. Người dẫn đoàn phía dưới tên là Thang Ân Đình - lãnh đạo Kim Lăng".
Trong sân, trồng một cây ngô đồng xanh um tươi tốt.
Dưới táng cây, có một cụ già mái tóc bạc phơ, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám đang thảnh thơi nằm ngắm trăng trên ghế dựa.
Gương mặt ông cụ tràn đầy nếp nhăn, đoán chừng chắc phải hơn 90 tuổi.
"Bố!"
Hồng Đạp Thiên đi tới trước mặt ông cụ, bịch một tiếng quỳ xuống bên cạnh, nước mắt lăn dài trên gương mặt người đàn ông trung niên ấy.
Ông cụ này chính là Hồng Lâm Quân - bố Hồng Đạp Thiên.
Ông ấy từng theo Hồng Tú Toàn, tham gia khởi nghĩa Thái Bình Thiên Quốc. Trong khởi nghĩa, ông ấy đã cướp được khá nhiều tài sản rồi bỏ làm của riêng truyền cho con cháu, trong số đó có không ít bảo vật quốc gia từ thời xa xưa.
Hồng Lâm Quân nhờ vào những bảo vậy ấy mới nhanh chóng tích lũy gây dựng nên nhà họ Hồng.
Có thể nói, ông ấy chính là người sáng lập chân chính của nhà họ Hồng.
Song, cũng có mối quan hệ rất rộng trong bộ máy chính quyền Hoa Hạ.
Hồng Lâm Quân giật giật mí mắt, mấy năm nay ông cụ dưỡng lão trong đây, hoàn toàn không hỏi việc đời, ngắm hoa ngắm trăng, ngày qua ngày nhàn nhã yên bình, không biết gì đến chuyện bên ngoài.
"Vâng... Hơn nữa còn là chuyện lớn..."
Hồng Đạp Thiên nghẹn ngào nói: "Nhà... Nhà họ Hồng đắc tội người ta! Bố, bố giết con đi! Nhà chúng ta hủy trong tay con, con chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!"
"Lấy cái chết tạ tội? Đạp Thiên, con yếu đuối như thế, sẽ không làm thất vọng biết bao công sức bố dốc lòng đào tạo con từ bé ư?", Hồng Lâm Quân lạnh lùng nói:
"Kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện xem!"
"Vâng... Thưa bố!"
Hồng Đạp Thiên lau nước mắt, kể lại mọi chuyện.
Khoảng 10 phút sau, ông ta mới kể xong.
"Lâm Hàn..."
Hồng Lâm Quân lẩm bẩm: "Một con kiến mà lại ép nhà họ Hồng ta tới tình trạng này? Khiến chúng ta sụp đổ ư?"
"Bố, chuyện này, con là đầu sỏ gây tội, ngay từ đầu, con không nên chọc tới thằng nhóc Lâm Hàn kia..."